Trong sách giáo khoa sinh lý đã từng dạy về có linh lần đầu, tại đêm đáng xấu hổ đó, tự dưng mình lại có kinh lần đầu, mình thuận theo mà tiếp nhận, tiếp nhận tất cả những gì sinh mệnh ban tặng.
Nhưng mà, cái đêm đó ở bê bơi, thật là khiến người e le!
Mỗi khi mình phải mình phạm phải lỗi không nên phạm, thím Hắc sẽ lập tức mắng chửi cùng với quất roi với mình, Hắc tiên sinh thì không, nhưng 'hình phạt' của Hắc tiên sinh làm mình vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi!
Đê tiện – –
Tại Hắc gia to lớn như vậy, mình cũng biết thân phận của mình vừa hèn mọn vừa đê tiên(vân:đê tiện ở đây là rẻ mạt), nhưng mà tại thời điểm Hắc tiên sinh nói ra khỏi miệng, mình lại cảm thấy có chút khổ sở, ngài ấy là ân nhân trong cuộc đời mình, nhưng mình lain không hi vọng ân nhân.....ghét bỏ mình!
Hẳn là tên của mình, đã định cũng sẽ giống như vận mệnh trong cuộc đời của mình? Tường Vi, Tường Vi, góc tường hèn mọn....
– – – – – – – – – – –
Sáng sớm, một chiếc xe BMW màu đen chậm rãi đi ra khỏi cổng chính của Hắc gia, Tường Vi im lặng ngồi ở sau xe, sợi tóc được chải chỉnh tề, nhưng mà tóc dài che trước mặt đã trở thành thói quen của riêng cô.
“Tiểu thư Tường Vi, cháu đã thích ứng với trường học chưa?”
Tài xế A Hải qua kính chiếu hậu nhìn lướt Tường Vi đang ngồi phía sau, ngực như cũ hít một hơi, từ khi tiểu thư Tường Vi được đi học cũng đã một năm, nhưng ngoại trừ thân hình cao thêm, những cái khác không thay đổi chút nào, ông cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nhìn qua diện mạo của tiểu thư Tường Vi, người hầu Hắc gia sau lưng đều nói cô bé rất xấu, nói bên trong mái tóc dài là một cái bớt rất lớn.
“Dạ rồi.” Tường Vi nhỏ giọng trả lời.
Cô chính là như vậy, vô luận là trước mặt ai, cũng đều ít nói, giống như là người mắc bệnh hay quên. Ngón trỏ thon dài vô thức vẽ trên mặt kính, trong khi đó con mắt lại đảo qua gara của Hắc gia, lơ đãng liếc qua chiếc xe thể thao màu bạc xa hoa, cô không biết loại gì, nhưng mà tài xế đã từng nói đó là là loại xe mà chủ nhân Hắc gia Hắc tiên sinh chuyên dùng.
Mỗi một thời điểm Tường Vi đi qua, con mắt chung quy đều ngắm những thứ đã nhìn qua, chiếc xe kia không phải thường xuyên đỗ trong gara, hơn nữa, Tường Vi thậm chí đã mấy tháng không nhìn thấy nó.
“Bác Hải!” Chợt, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng nói thân thuộc, Tường Vi chấn động, là thím Hắc.
“Thím Hắc? Xin hỏi có cái gì phân phó?” Bác Hải kính cẩn mà đem xe dừng bên cạnh thím Hắc, nhìn thấy đứng bên cạnh bà ta là một cô bé cao cao gầy teo, làn da có chút ngăm đen, con mắt to đến dọa người, hình dáng ngược lại lại trẻ con xinh đẹp.
“Bác Hải, đây là Mai Linh cháu gái tôi, từ hôm nay trở đi, nó sẽ cùng tiểu thư Tường Vi đến học tại trường quý tộc Simpson.” Thân hình mập mạp của thím Hắc cúi xuống, mắt nhìn lướt qua Tường Vi đang ngồi sau xe, nhìn nhìn bác Hải vẻ mặt có chút khó xử, vội vàng nói: “Bác yên tâm, đã được tiên sinh chấp nhận, tóm lại là có chuyện gì một mình tôi gánh chịu!”
Bác Hải thấy ánh mắt chắc chắn của thím Hắc, đành phải gật gật đầu, để cho cô bé cao gầy ngồi vào trong xe.
“Này, tôi tên là Mai Linh, tôi biết cô tên là Tường Vi!” Cháu gái thím Hắc nói trước thuận tiện chăm chú nhìn non nửa khuôn mặt Sắc Vi lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn dường như đâm bị thương hai mắt cô ta.
“Chào cậu.” Sắc Vi nhẹ nhàng gật đầu, trước mặt người xa lạ cô luôn luôn tỏ ra thận trọng, trên thực tế ở Hắc gia bốn năm nay, ngoại trừ chú Lực Minh, hầu như không có ai có thể làm cho cô thực sự buông phòng bị trong lòng.
Bác Hải gật gật đầu với thím Hắc, sau đó khởi động xe.
Trong con mắt Mai Linh hiện lên chán ghét không hề che giấu, nói ra miệng câu nói thứ hai, lại làm cho Tường Vi kinh hãi – –
“Là cô đã hại chết bác trai, cho nên tôi biết tên cô là Tường Vi.”