Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 424: Chương 424: Hạnh phúc nhỏ (1)




Tường Vi rũ mắt, dòng nước ấm này, dường như tràn ra từ trong nơi sâu thẳm nhất của thân thể, giống như suối nước chảy qua đường ống làm nóng, chậm rãi làm cơ thể hơi lạnh của cô ấm lên.

“Tại sao?” Cô vẫn dùng giọng nói trì ách hỏi, “Tại sao muốn cưới tôi? Vì bọn trẻ?”

Có phải anh vì con nên mới cưới?

Hắc Diêm Tước có chút oán hận, người phụ nữ ngu xuẩn! Người phụ nữ làm người ta không thể không thương tiếc!

Ngay cả chính anh cũng không biết, thái độ của anh mềm mại cực kỳ.

Nhìn Tường Vi u mê, tỏa ra sức quyến rũ đặc biệt, cuối cùng Hắc Diêm Tước nghiêng người, chậm rãi áp lên trên cô, chống hai cánh tay, không để mình đè lên cô.

“Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh sẽ không vì cần đứa trẻ mà ‘bị buộc’ phải cưới một người phụ nữ.”

Nói xong anh thở dài, cúi người bắt đầu tỉ mỉ hôn Tường Vi, ừhm, hương sữa thoang thoảng trong hơi thở bình thường vốn đã ngọt ngào! Là tác dụng của sữa tắm.

Tường Vi cúi đầu, né tránh anh liếm hôn, nụ hôn của anh làm cô không tự chủ được mà đắm chìm, nhưng… Cô sợ anh sẽ thô bạo giống như quá khứ vậy, sợ anh sẽ làm tổn thương bọn nhỏ…

Nhưng không tránh được thế công của Hắc Diêm Tước, tiến quân thần tốc, trong nháy mắt đã cướp đi hô hấp của cô, mút cái lưỡi xinh xắn của cô, cảm thụ thân thể hoàn toàn uyển chuyển phía dưới, gương mặt xinh đẹp như hoa đào, hai bầu ngực trắng như tuyết nở nang, không… nỉ non thở gấp, ngượng ngùng tạo ra sức quyến rũ làm cho anh hưng phấn tới toàn thân nóng lên, cả cơ thể căng thẳng đến mất cả lý trí!

Cảm giác thật sự hoàn hảo hơn cả trong tưởng tượng. Anh đã tưởng tượng rất nhiều lần, làm tình với cô. Sự hạnh phúc đẹp đẽ, lại khổ sở đè nén, cơ hội hoài niệm cũng không cho anh. Linh hồn anh đã sắp bị Tường Vi bắt mất, cả người như rơi vào đám mây say mê.

Hơi thở thô khàn, trong nháy mắt dục vọng bùng lên, cả người tản ra khí tức mãnh liệt. Cảm nhận, bàn tay không biết từ lúc nào đã vuốt ve thân thể Tường Vi, không ngừng tới lui…

Tường Vi hưởng thụ vuốt ve của Hắc Diêm Tước, nụ hôn của Hắc Diêm Tước, kỹ xảo của Hắc Diêm Tước, kích tình của Hắc Diêm Tước … Hô hấp của cô rối loạn, sự dịu dàng như thế này là xúc cảm trước nay cô chưa bao giờ có, như bị sóng lớn xâm nhập, đôi mắt trong suốt ngập nước mê ly, động tình làm khuôn mặt nhỏ nhắn vốn như bạch ngọc nay trở nên đỏ hồng, rất quyến rũ.

Những thù hận đều đã bị quăng ra ngoài thế giới! Chỉ có hai người, chỉ có cảm giác nam nữ hòa quyện vào nhau nguyên thủy nhất, cơ thể giao triền…. Cùng với từ nơi sâu thẳm trong tâm hồn!

Bọn họ chưa từng được trải nghiệm qua cái cảm giác ôm ấp lẫn nhau nhưng mang lại cảm giác thỏa mãn, đã vượt ra ngoài khả năng tưởng tượng của bọn họ! Giống như là, toàn bộ thế giới chỉ còn chiếc giường này, trên giường chỉ có anh và cô!

Anh cố nín nhịn sự đau đớn, mất rất nhiều sức lực cố nhịn khát vọng đâm vào, xoay tròn___

“….Đáng chết! Dừng lại, dừng lại!”

Khó khăn bò xuống từ trên người cô, nằm ở bên cạnh, không ngừng thô ráp thở gấp!

Cô đang có bầu, anh phải khắc chế dục vọng của mình, ôm cô thật chặt vào trong ngực, kéo chăn qua, đắp lên cả hai người, cúi đầu hôn lên trán cô: “Mấy tháng này, anh sẽ tha cho em.”

Tường Vi khẽ thở hổn hển, thế mà anh lại nhịn được, người đàn ông nhu cầu mãnh liệt như anh, đêm nay, vì đứa bé mà chịu nhịn đi sao? Trong lòng lần nữa có dòng nước ấm chảy qua, thân thể nhờ có nhiệt độ của anh, cũng đã ấm áp lên, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự yên bình giờ phút này.

Thật ra, anh đâu cần vì đứa bé mà hy sinh hôn nhân của mình, vậy thì…. Tại sao lại cưới cô?

Cái chữ kia, cô không dám nghĩ tới, cũng không dám tin anh vì chữ đó mà cưới cô.

Vậy thì, nên chấp nhận sự sắp xếp của anh, cùng anh tiến vào thánh đường hôn nhân sao?

Nhưng mà, nếu như hôn nhân không có tình yêu, thật sự sẽ yên ổn hạnh phúc sao?

Suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên cô sâu kín nói, “Nhưng mà, nếu như chúng ta không thể ở chung một chỗ, vậy đứa nhỏ này phải làm thế nào?”

Hắc Diêm Tước không nhịn được nhìn cái đầu nhỏ của cô khẽ cúi xuống, vừa bực mình vừa buồn cười, “Vẫn chưa nghĩ thông sao? Vẫn chưa cưới nhau, sao đã nói tới chuyện tách ra rồi? Thật là một người phụ nữ không đáng yêu! Trên thế giới này, không có ai chắc chắc tới mãi mãi ngay từ khi vừa bắt đầu cả, nhưng anh sẽ làm cho em cùng kiên trì với anh. Anh sẽ không hứa hẹn điều gì, có lẽ chúng ta đã bắt đầu rất tệ, nhưng anh tin là, chỉ cần chúng ta nguyện ý, chúng ta kiên trì, nhất định sẽ có thể vững bước. Anh đã nói rồi, chúng ta hãy thử chung đụng thật tốt một lần, vậy tại sao không thể thử thêm một lần nữa, chúng ta có thể hạnh phúc thì sao?”

Anh vươn tay, nắm bàn tay nhỏ bé của cô thật chặt, thật chặt ở cùng một chỗ, cố gắng truyền sức mạnh cho cô: “Anh nói rồi, đừng sợ, có gì anh sẽ giải quyết hết, em chỉ cần sống bên cạnh anh là được, chúng ta và các con, cùng nhau hạnh phúc!”

Trong lòng có sợi sợi cảm động, anh nói, cùng nhau hạnh phúc!

Trong hốc mắt có nước mắt lưu chuyển, cô không dám nghĩ quá nhiều, thử một lần, cho bọn họ một cơ hội xem có được hạnh phúc hay không? Vội vàng nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực Hắc Diêm Tước, nhẹ giọng nói: “Em mệt quá đi, mệt lắm.”

“Ừ, vậy nhanh ngủ đi.” Hắc Diêm Tước nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu xinh xắn trong ngực, sợi tóc mềm rũ, yếu ớt mà dịu dàng, trong xương cốt vừa có mâu thuẫn vừa có kiên định, đã làm cho anh si mê thật sâu.

Quá khứ, bọn họ đã trải qua rất nhiều đau khổ, mà nay, anh chân thành tha thiết mong mỏi sau cơn mưa trời lại sáng, hy vọng trời cao cho anh cơ hội để đền bù!

Thứ hai, Tiểu Trạch năm tuổi chuẩn bị đi học.

Đứng trước cái gương, Tiểu Trạch cau mày, đứng bất động.

Tường Vi một thân quần áo thục nữ, cố hết sức làm cho mình trông giống một bà mẹ chứ không phải là một người chị gái. Cong khóe môi, nhìn tiểu soái ca trong gương.

“Sao vậy? Tiểu Trạch của chúng ta lại cau mày, rất đẹp trai mà.” Tường Vi tỳ cằm lên chóp đầu Tiểu Trạch, cười ha ha, thuận tay nhéo nhéo làn da trẻ con mềm mại mịn màng của Tiểu Trạch.

Gần đây, nhờ vào thành ý của Hắc Diêm Tước, mà tâm tình chậm rãi trở nên ấm áp. Một nhà ba người, cộng thêm bảo bối đang trong bụng, càng lúc càng có dáng vẻ của một gia đình.

Tiểu Trạch một bên vuốt ve tay Tường Vi, khuôn mặt nhăn nhó: “Cái đồng phục này, thật là trẻ con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.