Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 425: Chương 425: Hạnh phúc nhỏ (2)




Lúc này Tiểu Trạch, mặc quần cụt liền thân màu đen, trên đầu đội một cái mũ có viền hoa màu vàng, thật là đáng yêu.

Tường Vi ngẩn người, bị lời con nói chọc vui, “Ha ha, Tiểu Trạch vốn là trẻ con mà!”

Khuôn mặt nhỏ bé đẹp tới mức quá đáng của Tiểu Trạch nhăn nhó gần thành một đống, “Phụ nữ bọn mẹ, thẩm mĩ đều có vấn đề hết!”

“Nhóc thối, đừng lôi thôi nữa, phải lên đường thôi.” Giọng Hắc Diêm Tước thiếu kiên nhẫn vọng vào từ ngoài cửa, vì chuyện đi học, thằng nhóc này đã khó chịu mấy ngày rồi.

Tiểu Trạch không tình nguyện nhét bàn tay nhỏ bé vào trong tay Tường Vi, rối rắm ngước khuôn mặt nhỏ bé, “Mẹ, có thể không đi học không ạ, thật sự là chán lắm ý.”

Tường Vi cười ngọt ngào một cái, lắc đầu, “Sợ là không được đâu.”

Dắt tay Tiểu Trạch, Tường Vi nín cười, bộ trang phục này của Tiểu Trạch thật là dễ thương! Nhất thời bản thân kẻ làm mẹ là cô cũng cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Tiểu Trạch dẩu môi, bất mãn lầu bầu suốt dọc đường cho tới khi ngồi vào chiếc xe thể thao của Hắc Diêm Tước.

Hôm nay, ba nó đích thân đưa nó đi học, người một nhà có mặt đầy đủ, có hương vị hạnh phúc nhẹ nhàng, dường như đã rất nhiều năm chưa có cảm giác ấm áp cảm động thế này.

Hắc Diêm Tước liếc mắt nhìn vẻ mặt ‘thối’ của Tiểu Trạch, kéo khóe miệng cười nói, “Ây, nhớ ngày xưa khi ta đi học lúc năm tuổi, ba ta cũng chính là ông nội con, cầm roi quất ta bắt đi, con xem bây giờ con còn sung sướng hơn nhiều rồi đấy, có mẹ con đi cùng.”

“Hừ! Nào có đứa trẻ năm tuổi nào bị bức ép phải đọc sách chứ! Rõ ràng là tước đoạt tuổi thơ!” Tiểu Trạch lầu bầu chế nhạo, ngồi trong xe, cơ thể bé nhỏ cứ như bị kiến cắn, không chịu ngồi cho đàng hoàng yên ổn.

“Ha ha! Cũng thừa nhận mình là trẻ con rồi? Nếu mà tuổi thơ con đi làm trộm, vậy thì kiểu tuổi thơ này chẳng cần cũng được.” Khởi động xe, Hắc Diêm Tước nhướn mày nói, khóe môi vẫn khẽ cong lên, xuất phát!

Đưa con trai đi học!

Trong đầu nhớ lại nhiều năm trước, khuôn mặt nghiêm khắc mà từ ái của ba, gần như là cầm roi bắt anh đọc sách. Hôm nay, cho dù anh muốn được như vậy cũng là không thể rồi, giờ phút này, anh đã hiểu sâu sắc cảm giác trong lòng ba mình, tin là ba anh trên trời có linh thiêng sẽ chúc phúc cho bọn họ.

Tới khi xe dừng trước cổng trường học, Tiểu Trạch tay cầm cặp sách, khuôn mặt bí xị xuống xe.

“Tiểu Trạch, nhớ phải ngoan nhé.” Tường Vi ngồi trong xe vẫy tay với con trai, đột nhiên cảm thấy, để đứa bé đi học quả thực có chút không nỡ.

Lập tức có giáo viên bước tới, cười nói, “Người bạn nhỏ, hoan nghênh em chính thức gia nhập nhà trẻ, hãy đi theo các anh chị vào trong trước nhé.”

Lời của giáo viên vừa mới thốt ra, Tiểu Trạch lập tức trưng ra một bản mặt dọa người, “Nhà trẻ?!”

Thật sự không thể tưởng tượng nổi mà thét chói tai!

Nó lập tức quay lại lườm Hắc Diêm Tước đang bình chân như vại ngồi trong xe, giận dữ thét: “Tại sao lại là nhà trẻ? Làm ơn đi, chỗ này toàn bọn ngu ngốc!”

Hắc Diêm Tước không khỏi nhếch môi, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu xa: “Aizz, con mới 5 tuổi đầu, không đi nhà trẻ thì đi đâu?”

“Mẹ! Ông ta có nhầm không vậy, sao lại cho con đi nhà trẻ? Đừng có vũ nhục trí thông minh của con có được không vậy?” Cậu nhóc tức sôi máu trừng mắt xem thường, vừa nói vừa định chui vào trong xe, thật may là Hắc Diêm Tước đã có sự chuẩn bị từ sớm, khóa toàn bộ cửa xe lại, cậu nhóc không mở ra được!

“Được, vậy ta hỏi con ba vấn đề, con trả lời được, ta liền cho phép con khỏi cần đi nhà trẻ.” Hắc Diêm Tước vẻ mặt nhàn nhã nhìn chú sư tử con bên ngoài xe, thì ra đùa bỡn con mình lại vui như vậy.

“Vấn đề gì?!” Tiểu Trạch gần như biến thành một con rồng phun lửa.

“Vấn đề thứ nhất, ta và mẹ con quen biết lúc nào? Vấn đề thứ hai, ta và mẹ con tạo ra con khi nào? Vấn đề thứ ba, ta và mẹ con…”

“Ngừng, ngừng, ngừng!” Không đợi Hắc Diêm Tước nói xong, Tiểu Trạch đã ngắt lời anh thật nhanh, đôi mắt gần như muốn phu ra lửa, “Hix! Cái này không công bằng, chuyện của ông và mẹ làm sao lại hỏi tôi?”

“E hèm, ai bảo không công bằng, không có ta và mẹ con meo ‘những chuyện kia’, thì con tới đây bằng cách nào?” Hắc Diêm Tước nhìn con trai đang đứng trố mắt một cái, anh chính là cố ý hỏi những vấn đề thằng nhóc không trả lời được, ha ha, thằng nhóc này xem chừng hay ho phết, cũng có chút nội hàm.

“Mẹ!” Tiểu Trạch không chịu nổi thét lớn một tiếng, Tường Vi mím môi, trên mặt ửng hồng, cô không ngờ được Hắc Diêm Tước lại đùa bỡn con trai như vậy, nhà trẻ? Thật đúng là uất ức cho Tiểu Trạch rồi, nhưng mà, trẻ con không phải là lên trưởng thành theo quá trình, phát huy sự ngây thơ hồn nhiên của trẻ con sao? Vì vậy, cô dịu dàng mỉm cười, vươn bàn tay ra ngoài xe, xoa xoa con trai mềm mại tinh tế, “Ngoan, nghe lời giáo viên, Tiểu Trạch nhà mình là tuyệt nhất rồi!”

“Mẹ, nhưng mà con không muốn!” Cậu bé không thuận theo, bấu víu tay Tường Vi, chặt chẽ nắm lấy không chịu buông.

Giáo viên vội vàng đi tới, kéo Tiểu Trạch, nhìn Hắc Diêm Tước xin lỗi cười cười, “Tiên sinh, ngài hãy yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc con ngài thật tốt…”

Tiểu Trạch quay đầu lại nhìn Tường Vi đang híp mắt cười, giãy dụa lần cuối, “Mẹ!”

“Đừng giãy nữa, nếu không trả lời được, vậy thì ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ta đi.” Ngay sau đó, Tiểu Trạch bực bội vò loạn đầu mình một chặp, oán giận nhìn chằm chằm Hắc Diêm Tước.

“Mau nói hẹn gặp lại với ba mẹ đi nào.” Gião viên cười ôn hòa.

“Ông chú bại hoại này mới không phải là ba tôi, mẹ, con không muốn ngồi cùng một chỗ học tập với đám ngu xuẩn kia.”

Tường Vi cười khổ, một tay bịt miệng Tiểu Trạch, nói với người giáo viên, “Ha ha, đứa nhỏ này từ khi còn bé đã hơi khác biệt với những đứa trẻ khác, mong được cô giáo để tâm nhiều hơn.”

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe kiểu jeep két một tiếng dừng ngay cổng vườn trẻ, một cô bé bước từ trên xe xuống, mặc một bộ đồ được trang bị, một dáng vẻ tàn bạo, khuôn mặt nhỏ nhắn đeo một cái mắt kính đen ngòm, khuôn mặt trẻ con trắng nõn vênh lên cao cao, cực kỳ có phong cách đại tiểu thư!

Tiểu Trạch nghiêng đầu sang chỗ khác, bị cô bé vừa xuống xe đó hấp dẫn, lập tức buông tay Tường Vi ra, vội vàng nói một câu, “Mẹ, con đi học nhé!”

Sau đó hấp tấp vọt tới bên tiểu cô nương kia, nhiệt tình sấn sổ, “Này, bạn tên là gì? Dung mạo bạn nom thật là ưa nhìn nha!”

“Bích Phỉ Na. Lý Trạch Lạc Kỳ” Cô bé liếc nhìn Tiểu Trạch một cái, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, lạnh lùng nói.

“Oa, tên thật là dài nha, từ cái tên tới dáng dấp đều là vẻ ngoại quốc, bạn là người ngoại quốc sao? Hì hì, tớ tên là Tiểu Trạch, rất hân hạnh được quen biết bạn!” Tiểu Trạch mặt cười hì hì, nụ cười du côn y chang ánh mặt trời, cái miệng ngọt lịm a~

Cô bé chu mỏ, từ đầu tới cuối vẫn không tháo kính râm xuống, lần nữa liếc Tiểu Trạch một cái, “Mẹ ơi, tên cậu thật là đàn bà.”

“Ây? Hắc hắc, tớ cũng có tên tuổi rất uy mãnh nhé, uhm… tớ họ Hắc, Hắc đủ uy mãnh đi, Kurosawa! Đủ MAN chứ?” Tiểu Trạch bất đắc dĩ vụng trộm đổi sang cái họ nó vẫn không chịu sửa, mẹ nó, để cưa được con nhóc này, thật sự cần phải mượn tới họ của chú bại hoại!

“Hừ, cha tôi mới là người đàn ông uy mãnh nhất, MAN nhất!” Cô gái nhỏ vừa đi vừa kiêu ngạo nói.

“Hả? Vậy ba cậu là ai?” So MAN với ba người ta, aizz, bạn thật là đần, vốn làm sao mà so với nhau được chứ.

“Chiêm Nỗ. Lý Trạch Lạc Kỳ!” Cô gái nhỏ vô cùng kiêu ngạo hừ nói, cái cằm dường như vênh lên tận trời rồi.

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Trạch trong nháy mắt không khỏi hiện lên ba vạch đen, cố gắng cố gắng suy nghĩ thật lâu, sau đó lộp bộp phun ra một câu: “Chưa từng nghe thấy.”

“Cho nên mới bảo cậu là đồ nhà quê! Ba tôi ở châu Âu rất có tên tuổi!”

“Vậy sao cậu không ở châu Âu ấy? Chạy tới đây làm gì?”

“Bởi vì mẹ tôi và ba gây gổ a, rất thích ôm em gái lén bỏ về nước.”

“Đó, mẹ tớ cũng thích ôm tớ ra nước ngoài.”

….

Bóng dáng hai đứa biến mất trong nhà trẻ.

Hắc Diêm Tước gắt gao nhìn chằm chằm sau lưng thằng nhóc, anh chắc chắn mình không hề nghe nhầm, một lúc lâu, anh mới chuyển ánh mắt, buồn buồn nói với Tường Vi đang mỉm cười trong xe, “Bây giờ thằng nhóc này đã biết cách tán gái rồi sao? Mẹ kiếp, có phải là phong lưu hơi bị sớm không?”

Tường Vi thu hồi ánh mắt đang dõi theo Tiểu Trạch, nghe Hắc Diêm Tước nói xong, phốc một tiếng khẽ bật cười.

Vầng trán người nào đó lập tức hiện lên ba vạch đen, không cam lòng mà khởi động xe: “Em cười cái gì?”

Tường Vi mím môi, đôi mắt sâu kín có chút oán hận nhìn Hắc Diêm Tước một cái, “Này thì phải trách nó có một người cha phong lưu a.”

“…”

Anh im lặng, không nói gì, sắc mặt có chút xanh mét, “Gia cảnh cô bé kia là bối cảnh hắc đạo không đơn giản, đáng chết, Chiêm Nỗ. Lý Trạch Lạc Kỳ tên kia sao lại không giữ vợ cho chặt… Anh nhất định phải ngăn cản con trai đưa thêm một người đàn bà phiền phức về nhà!”

“Chiêm Nỗ cái gì? Anh quen người đó à?” Tường Vi nhướn mày.

“Ừ, có nghe nói, là thủ lĩnh xã hội đen, không phải là thứ tốt đẹp gì, hai người tốt nhất là nên tránh xa ra.” Anh tức giận nói, chiếc xe vững vàng đi vào làn đường, bộ dáng cau mày, giống như một ông bố chân chính của một gia đình thường gặp.

Lông mày Tường Vi bốc chốc giãn ra, có hơi cảm động, nhìn bộ dạng anh lo lắng cho con trai, có cảm giác hạnh phúc khó nói…

Những ngày hạnh phúc như thế này, rất dễ dàng làm cho người ta tháo phòng bị xuống, rất dễ dàng làm cho cõi lòng bàng hoàng của cô dần yên ổn lại, tủy tiện buông lỏng trong thế giới hạnh phúc này.

Cô có cảm giác không thật, cứ như đang cùng với Hắc Diêm Tước chậm rãi lao vào mối tình đầu cuồng nhiệt.

Ví dụ như tối nay, sáng sớm anh đã hẹn cô, muốn đưa cô tới một nhà hàng đặc biệt để ăn cơm, đây có thể xem là lần đầu tiên bọ họ đi hẹn hò đi! Giống y như một đôi nam nữ thường gặp.

Khi Tường Vi hơi căng thẳng khoác tay Hắc Diêm Tước bước vào nhà hàng, đã sửng sốt. Nhà hàng thật sự là một biển hoa Tường Vi, Tường Vi đủ màu sắc, tản ra hương thơm ngào ngạt, hoa được bó thành từng bó nhỏ trang hoàng trong nhà hàng làm cho nó trở nên cực kỳ lãng mạn.

Hắc Diêm Tước kéo ghế cho Tường Vi ngồi xuống, sau đó, ưu nhã vẫy tay, cần kéo trong tay người nghệ sĩ động đậy, tiếng nhạc violon tuyệt vời liền vang lên, trong nháy mắt, âm nhạc sống động vang vọng trong cả nhà hàng….

Đây dường như là cảnh cô mới được thấy qua ống kính trên phim thôi, rõ ràng rất là lãng mạn, cũng rất cao sang thanh nhã, nhưng Tường Vi lại không nhịn được mà cười. Người đàn ông từng lãnh khốc vô tình nghiêm túc dữ tợn, hôm nay lại biết làm ra một việc lãng mạn như thế này!

Nhìn khuôn mặt cực kỳ anh tuấn của Hắc Diêm Tước nở nụ cười thoải mái tự nhiên, đôi mắt đen sâu thẳm lấp lánh động lòng người, Tường Vi lại không nhịn được mà thở dài, trong lòng bắt đầu dậy sóng.

“Cái này, cho em!”

Giống như một nhà làm ảo thuật, trong thoáng chốc, Tường Vi còn chưa khôi phục tinh thần trở lại, một bó hoa Tường Vi màu vàng được đưa tới trước mặt cô, khóe môi Hắc Diêm Tước khẽ cong, người đàn ông này, ngay cả tặng hoa cho cô, cũng vẫn kiêu ngạo như vậy.

Đôi mắt Tường Vi tinh tế quan sát bó hoa này, khó hiểu nhìn anh, bao nhiêu màu hoa, tại sao anh lại tặng cô tường vi vàng?

Cô chỉ biết, tường vi đen có ý nghĩa tình yêu tuyệt vọng, vậy hoa tường vi vàng thì sao?

“Bó hoa này, có một cái tên rất đẹp, gọi là mỉm cười mãi mãi, anh mong em có thể giữ được nụ cười mãi mãi, mãi mãi!”

Giọng anh êm ái thổ lộ, làm cảm động trái tim mềm mại của Tường Vi, thì ra, tường vi vàng có ý nghĩa mỉm cười mãi mãi…

Chỉ cảm thấy trong mắt mờ đi, cảm giác cảm động khó có thể dùng lời nào diễn tả được, mỗi một chút thâm tình đều làm rung động trái tim cô, cô rất muốn cảnh cáo mình, đừng có dại dột, đừng có khinh địch đi tin tưởng người đàn ông này, nhưng mà giây phút này, anh đứng trước mặt cô, dịu dàng và sâu sắc, nếu như đây là anh nghiêm túc, rất khó không động lòng! Nguy hiểm, sự phòng bị anh tan rã từng chút từng chút một, cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm, lại khó mà chống cự được.

“Cảm ơn anh.”

Cô nhận lấy bó hoa tường vi màu vàng, khóe miệng lơ đãng hiện lên vết cười nhẹ nhàng, cô sẽ học mỉm cười, chỉ mong là, có thể mỉm cười mãi mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.