Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 27: Chương 27: Anh mới không phải cỡ A, cả nhà anh mới không phải cỡ A






“Tôi là Thạch Lãng, cô có thể gọi tôi là anh Lãng.”

Loan Đậu Đậu đầu lưỡi cuốn lại: “Bọ Hung?”

Sắc mặt cây thông noel Thạch Lãng tối sầm, sửa lại: “Thạch trong đá, lãng trong sáng!”

“A, tôi là Loan Đậu Đậu!”

Thạch Lãng nhếch mày: “Đậu xanh nhỏ? Quả nhiên không phải món tôi thích!” Ánh mắt quét về phía ngực cô, cảm thấy khẩu vị của Thạch Thương Ly thật quái dị.

“Là Loan Đậu Đậu!”

“Đậu xanh nhỏ!”

Loan Đậu Đậu thất bại bỏ qua, muốn nói rõ với cây thông noel so với lên sao hỏa còn khó hơn. Chỉ mong cô sẽ không có công việc gì liên quan đến Bọ Hung.

Nhưng.......

Thạch Lãng uốn éo cái mông đến trước mặt Thạch Thương Ly, lấy lòng: “Anh trai, Đậu xanh nhỏ rất thú vị,cho em mượn chơi hai ngày đi!”

Nghe được chữ “anh trai” thì Loan Đậu Đậu hóa đá, bọn họ là anh em sao? Nghe thấy câu nói phía sau của hắn thì ngây ngốc! Mẹ kiếp hắn ta làm như cô là con gấu bông sao?

Thạch Thương Ly ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Không được, cô ấy là thư ký riêng của anh.”

Loan Đậu Đậu nhe được câu này thì thở phào nhẹ nhõm! Xem như Phân Ruồi còn có chút lương tâm, về sau.......Còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy hắn bổ sung: “Huống hồ cô ấy không phải cỡ A, chơi không vui!”

Anh mới không phải cỡ A, cả nhà anh cũng không phải cỡ A! Phân Ruồi!Phân Ruồi!Phân Ruồi!

Gương mặt Thạch Lãng không cam lòng, méo miệng la: “Anh có hai lựa chọn, một là cho em ở nhà anh, hai là chuyển đậu xanh nhỏ làm thư ký cho em!”

Thạch Thương Ly trước sau như một lạnh lùng, ánh mắt phức tạp, nhìn chòng chọc hắn ta một hồi lâu, gật đầu: “Một tuần lễ!”

“Được!” Thạch Lãng vui vẻ uốn éo cái mông trong phòng làm việc, sung sướng nhảy hip-hop.

Loan Đậu Đậu mặt tối sầm nhìn hai người đàn ông này, căn bản không hỏi ý kiến cô! Một Phân Ruồi đã quá mức rồi, bây giờ lại có thêm Bọ Hung, ông trời thật trêu người? Rốt cuộc có muốn tôi sống nữa hay không?

Thạch Lãng hưng phấn đứng bên cạnh cô, tay đặt lên vai cô: “Đậu xanh nhỏ, từ hôm nay trở đi cô là của tôi.......”

Mắt Loan Đậu Đậu chăm chú nhìn vào đôi tay trên vai cô, tại sao ngón tay lại trắng dài như vậy! Còn chưa kịp mở miệng, Thạch Lãng tiếp tục nói: “Yên tâm, tôi có đói bụng cũng sẽ không ra tay đối với người không có cỡ A!”

Anh mới không có cỡ A! Loan Đậu Đậu tức giận phát hỏa, đập bàn nhưng ánh mắt Thạch Thương Ly quét tói: “Tự giải quyết cho tốt” , không khỏi méo miệng. Thôi bỏ đi, ai bảo Bọ Hung là em trai tổng giám đốc, không so đo, không so đo!

Trước khi gặp Phân Ruồi, Loan Đậu Đậu cảm thấy trên thế giới này người biến thái nhất là Phân Ruồi, sau khi gặp Bọ Hung, cô cảm thấy, trên thế giớ này có Bọ Hung còn khó làm người hơn!

Trước tiên nói về chuyện đặt khách sạn, không phải năm sao không ở, không phải phòng cho “tổng thống” thì không chịu, không có đầu bếp Pháp thì không ăn, quan trọng hơn là nữ nhân viên không đẹp cũng không ở! Rốt cuộc là hắn ta muốn ở khách sạn hay là muốn tán gái?

Mặc dù Bọ Hung là cao thủ tán gái nhưng Loan Đậu Đậu trong mắt hắn căn bản cũng không coi là em gái, miễn cưỡng xem là con gái! Toàn bộ hành lý đều để cho cô một mình đưa vào phòng trong khách sạn! Vừa mở ra nhìn, thiếu chút nữa Lan Đậu Đậu hộc máu.

Không phải là đồ gì quý giá mà toàn là một đống sắt vụn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.