Loan Đậu Đậu trợn to hai mắt, long lanh trong suốt, không chút nào che giấu, méo miệng hỏi: “Cho nên?”
Thạch Thương Ly chỉ xoa đầu cô cười: “Không có gì.”
Loan Đậu Đậu cũng không hỏi gì nữa, chỉ chọc cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Có phải anh phải quay về pháp không?”
“Ừ. Hơn nữa tối mai phải đi.” Thạch Thương Ly thấp giọng nói, như ẩn như hiện sự đau lòng, bàn tay xoa bụng cô, xin lỗi nói: “Trong lúc em khồ cực nhất anh lại không thể ở bên em, xin lỗi! Em vất vả rồi.”
Loan Đậu Đậu hất đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn hắn: “Không sao! Anh bận rộn! Nhưng khi bảo bối ra đời anh nhất định phải quay về. Anh phải theo em vào phòng sinh nếu không em giết chết anh.”
Thạch Thương Ly cười, gật đầu: “Nhất định anh sẽ về trước khi bảo bối ra đời.” Điểm này không cần Loan Đậu Đậu nhắc nhở, hắn sẽ nhớ. Nói thế nào thì đứa bé trong bụng Loan Đậu Đậu cũng là con hắn, hắn phải cùng cô chứng kiến đứa bé này ra đời.
Loan Đậu Đậu ôm cổ hắn cười hì hì, bởi vì mang thai được ăn ngon nên mặp cũng mập một chút, khi cười dáng vẻ rất ngây ngô.
Chỉ là khi Thạch Thương Ly ôm cô rất dễ chịu, ôm khuôn mặt cũng thoải mái hơn trước. Chỉ là bên Pháp chưa thu xếp xong, thậm chí về sau chuyện càng ngày càng nhiều, hắn rất muốn ở bên cạnh cô, bỏ lại mọi thứ không làm gì hết nhưng như vậy sẽ đem lại phiền toái cho Đậu Đậu cho nên hắn không thể làm như vậy.
Âm thầm than thở, một tay ôm eo cô, một tay bưng ly cà phê lên uống, hương vị lan tràn trên đầu lưỡi, khóe miệng khẽ cười, nụ cười xuất phát từ trái tim. Chỉ có vợ hắn pha cà phê là ngon nhất, hắn ở Pháp uống rất nhiều loại cà phê nhưng không có loại nào làm hắn hài lòng.
Thạch Lãng vẫn chưa quay về, bù đầu vào công việc để trốn tránh. Hắn ta biết Thạch Thương Ly quay về cho nên giờ phút này càng không quay về. Nếu đem phiền toái cho Đậu xanh nhỏ thì thật khó coi.......Hắn ta từ đầu đến cuối vẫn cô độc, vốn dĩ vẫn cho rằng Đậu xanh nhỏ sẽ đem lại ấm áp cho hắn ta, lại không nghĩ tới muộn một bước......
Điện thoại trong phòng làm việc không ngừng kêu, một lần lại một lần vang lên chính là không từ bỏ ý định. Hắn ta không vui cau mày, dập điếu thuốc vào gạt tàn, nhấn hands-free nóng nảy quát: “Xong chưa? Không phải nói hôm nay không muốn gặp bất kỳ ai sao?”
“Thạch Lãng!” Giọng nói trầm thấp già nua phát ra từ điện thoại, vang lên trong phòng làm việc. Thạch Lãng ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch, đôi tay đè trên bàn, duy trì tư thế nghiêng người không nhúc nhích.
Thạch Thương Ly đưa Đậu Đậu đi kiểm tra, đứa bé rất khỏe mạnh trừ Đậu Đậu quá nặng, nếu tiếp tục như vậy lúc sinh sẽ gặp nguy hiểm. Lúc bác sĩ nói chuyện, Loan Đậu Đậu cúi đầu, bẻ ngón tay, không ngẩng đầu cũng biết sắc mặt Thạch Thương Ly........xanh mét!
Lúc trên xe về Loan Đậu Đậu ngồi cách xa hắn nhất! Tay không ngừng xoa bụng nói thầm với bảo bối: “Bảo bối, nếu như lát nữa ba con mắng mẹ, con nhất định phải đá để phản kháng! Con phải biết bây giờ con ở trong bụng mẹ, con không giúp mẹ mà ủng hộ ba con, cẩn thận sau khi ba con đi mẹ liền bỏ đói con ba bốn ngày! Có nghe không? Ngoan, nhất định con nghe thấy.”
“Loan Đậu Đậu!” Giọng nói âm trầm của Thạch Thương Ly vang lên, cô khẽ rùng mình, ngẩng đầu chột dạ cười: “Có!”
“Gần đây em làm gì?” Ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly nhìn cô, nếu dám nói dối một câu xem hắn sẽ xử cô thế nào!
“Hả.......” Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng, xoa bụng mong đợi bảo bối động! Khi ánh mắt hắn ngày càng lạnh le lưỡi: “Ăn cơm, ngủ, đi bộ......”
“Thật sự em có đi bộ sao?” Thạch Thương Ly không tin.
“Thật sự có.” Loan Đậu Đậu thề son sắt gât đầu, không phải mỗi lần đi mười phút liền kêu mệt sao. Sau đó Kỳ Dạ không chịu nổi cô liền đi thẳng về nhà. Bảo bối, mau đá mẹ!
Tin lời cô nói thì không phải là Thạch Thương Ly, duỗi cánh tay dài nâng khuôn mặt cô, cảnh cáo nói: “Lúc về rèn luyện thật tốt cho anh, ăn mập như vậy, có phải muốn làm heo không?”
Loan Đậu Đậu uất ức: “Cũng biết anh ghét em mập......Ghét em mập nên tìm đến các cô gái Pháp! Người ta không mập còn có ngực bự......” Đáng ghét, hắn lại ghét cô mập, cũng không biết là ai làm cô mang thai nên trở nên mập như vậy!
“Em, em!” Thạch Thương Ly bất đắc dĩ ôm khuôn mặt cô: “Chẳng lẽ vừa rồi em không nghe thấy bác sĩ nói gì sao? Lỗ tai để ở đâu? Em không vận động, cơ thể quá ký lúc sinh sẽ gặp nguy hiểm, vì cơ thể khỏe mạnh em phải rèn luyện cho tốt, đừng giống như heo cả ngày ăn rồi ngủ không vận động.”
“Em có vận động! Nhưng mỗi lần đi hai bước liền thở hổn hển, rất mệt!” Laon Đậu Đậu cong miệng lấy cớ, dù sao chính là không muốn vận động.
Thạch Thương Ly bất đắc dĩ than thở, bắt đầu suy nghĩ sâu xa, nghĩ xem phải làm thế nào cô mới chịu vận động. Một ngày một trăm tệ cũng không dụ được cô. Buổi tối tìm Kỳ Dạ thương lượng một chút, cô không thể cứ mập như vậy, đoán chừng bảo bối không hấp thu được bao nhiêu chất đều vào cơ thể cô hết.
Loan Đậu Đậu xoa bụng, âm thầm quyết định chờ Thạch Thương Ly đi liền lập tức ngược đãi con hắn, bảo bối xấu xa còn chưa ra đời đã về phía ba! Đáng ghét.......
Đến buổi tối ăn cơm Thạch Thương Ly vẫn không thấy Thạch Lãng quay về, không khỏi mở miệng hỏi: “Sao hai ngày rồi Thạch Lãng không về?”
Loan Đậu Đậu thấp thỏm trong lòng, liếc mắt nhìn Kỳ Dạ, da đầu tê dại. Kỳ Dạ gặm móng heo, mặt bình thường nói: “Hình như bởi vì XX nên quên việc, hai ngày nay bị thư ký bắt ở công ty làm việc hộc máu!”
Thạch Thương Ly gật đầu, không nghi ngờ gì. Một là bởi vì Kỳ Dạ là em trai hắn, hai là Thạch Lãng không phong lưu mà chuyên tâm làm việc mới gọi là “Không bình thường”.
Ăn cơm xong Thạch Thương Ly đuổi Loan Đậu Đậu lên lầu, quay đầu nói với Kỳ Dạ đang dọn dẹp: “Cậu không được nuông chiều cô ấy, bác sĩ nói cơ thể quá ký lúc sinh sẽ gặp nguy hiểm. Tôi phải đi, nhớ đưa cô ấy đi dạo nếu không tôi nói với ông nội cậu đồng tính luyến ái."
Kỳ Dạ dừng mọi động tác, tối sầm mặt: “Anh, em là em trai anh.” Hắn không thể đối xử với cậu như vậy! Nếu như ông nội biết, lập tức cậu phải cưới một người phụ nữ cậu không yêu làm vợ.
Thạch Thương Ly âm trầm nói: “Chính bởi vì cậu là em trai tôi, tôi mới giao cô ấy cho cậu. Biết không?”
“Biết.” Kỳ Dạ cắn răng nghiến lợi nói. Nếu không phải cô ấy là vợ hắn, hắn nghĩ rằng cậu sẽ tự nguyện phục vụ cô sao?
Hơn bảy giờ Kỳ Dạ cùng Thạch Thương Ly đưa Loan Đậu Đậu đi dạo, xe chạy ngược chiều chợt dừng lại, Thẩm Nghịch xuống xe. Kỳ Dạ mất tự nhiên, đứng cạnh Loan Đậu Đậu không nói một câu. Loan Đậu Đậu hưng phấn gào khóc gọi: “Thẩm Nghịch, anh đến thật đúng lúc! Chúng ta về nhà uống trà đi!” Như vậy không cần đi bộ nữa.
Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly bắn qua, Đậu Đậu như đứa con ngoan ngậm miệng lại. Bộ dáng tội nghiệp, ánh mắt u oán nhìn Kỳ Dạ để cậu mở miệng nói một câu. Kỳ Dạ hoàn toàn không thấy cũng không nghe thấy gì. Chỉ đứng cúi đầu nhìn mũi giày.
“Sao cậu lại tới đây?” Thạch Thương Ly nhàn nhạt hỏi.
“Nghe nói cậu quay về cũng không thông báo một tiếng.” Lời nói của Thẩm Nghịch có rất nhiều hàm ý.
Thạch Thương Ly đi lên vỗ vai anh ta giống như qua động tác này nói lên đáp án của hắn. “Tôi đột nhiên quay về hơn nữa một lát nữa lại đi. Không kịp nói cho cậu biết......”
Thẩm Nghịch gật đầu trầm mặc không nói.
“Tôi cùng Vật nhỏ đi bộ cậu có muốn đi cùng không?” Thạch Thương Ly đề nghị, ánh mắt liếc nhìn cô: “Đừng tưởng rằng Thẩm Nghịch đến anh sẽ bỏ qua cho em.”
Ánh mắt Laon Đậu Đậu nhìn Thẩm Nghịch với hy vọng cuối cùng: “Thẩm Nghịch, anh rất mệt đúng không? Chúng ta về nhà ngồi nghỉ một chút.”
“Tôi nghỉ ngơi một ngày rồi, đi bộ một chút cũng tốt.” Đối với lời cầu xin của Loan Đậu Đậu Thẩm Nghịch làm như không thấy!
Cuối cùng Loan Đậu Đậu chỉ có thể tội nghiệp bị Thạch Thương Ly đưa đi bộ mà Thẩm Nghịch bởi vì nhìn không rõ nên không theo kịp bọn họ, Kỳ Dạ không nói lời nào đi sau anh ta, ánh mắt nhìn chăm chú chân anh ta, chỉ sợ có thứ gì đó khiến anh ta vấp té.
Không khí thật kỳ quái.
“Kỳ Dạ.......”
“Hả?” Kỳ Dạ chợt ngẩng đầu nới phát hiện anh ta đã dừng lại mà cậu thiếu chút nữa đụng vào anh ta. “Sao vậy? Đột nhiên dừng lại cũng không nói?”
Sắc mặt Thẩm Nghịch bất đắc dĩ: “Tôi gọi cậu nhiều lần.”
“A, tôi đang suy nghĩ nên không nghe thấy, có chuyện gì?” Dưới ánh đèn lờ mờ anh ta nhìn thấy sắc mặt Kỳ Dạ không rõ lắm.
Ánh mắt Thẩm Nghịch âm u, bàn tay nâng lên xoa đầu cậu, than thở: “Làm sao cậu lại để người khác không yên lòng chút nào?”
Im lặng, xoay người tiếp tục đi về phía trước..........
Kỳ Dạ sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm cơ thể cô độc phản chiếu dưới mặt đường, có chút cô đơn, có chút vắng vẻ, da đầu bị anh ta chạm đến nóng bỏng, cơ thể cứng ngắc, không thể nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ còn lời anh ta nói trước khi bỏ đi.
Làm sao cậu lại để người khác không yên lòng chút nào!
Làm sao cậu lại để người khác không yên lòng chút nào!
Làm sao cậu lại để người khác không yên lòng chút nào!