Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 108: Chương 108






Kỳ Dạ khẽ nở nụ cười, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra, cả người thay đổi, đi sau anh ta không nói một lời, hưởng thụ vẻ đẹp của buổi tối.

Thạch Thương Ly bay chuyến mười một giờ tối cho nên chín giờ hắn dụ dỗ Đậu Đậu lên giường không cho phép cô đến sân bay.

Loan Đậu Đậu nằm trên giường ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Bảo bối ra đời anh sẽ về chứ?”

“Yên tâm, anh đồng ý với em nhất định sẽ quay về.” Thạch Thương Ly vuốt đầu cô, cúi đầu hôn lên trán cô. Móc từ trong túi ra một cái hộp nhét vào tay cô, Loan Đậu Đậu tò mò nhìn cái hộp: “Đây là cái gì?”

“Mở ra xem đi.”

Loan Đậu Đậu nghi ngờ nhìn hắn, sau khi mở hộp không khỏi ngây ngẩn cả người: “Nhẫn?” Mẹ kiếp! Lần trước hắn đeo nhẫn vào ngón vô danh của cô làm thế nào cũng không rút ra được.

Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười, bàn tay ôm khuôn mặt cô giải thích: “Lần trước là nhẫn cầu hôn, đây là nhẫn kết hôn của chúng ta. Chờ sau khi bảo bối ra đời chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, xem như tổ chức hôn lễ cũng không cần đến hai cái nhẫn! Thật xa xỉ, không biết nếu đưa đi đấu giá không biết.......

“Em dám bán nhẫn cưới thử xem?” Thạch Thương Ly lạnh lùng.

Loan Đậu Đậu le lưỡi: “Làm sao anh biết em đang suy nghĩ gì?”

Thạch Thương Ly hừ lạnh một tiếng: “Em vểnh mông anh cũng biết.”

Loan Đậu Đậu tối sầm mặt, cô sẽ không vểnh mông lên.

“Thạch Thương Ly.......” Loan Đậu Đậu nắm tay hắn đang cài áo, chần chờ thật lâu, ánh mắt nhìn hắn, chờ thật lâu mới dám nói một câu: “Anh yêu em sao?”

Sắc mặt Thạch Thương Ly không thay đổi, cơ thể rõ ràng dừng lại, bàn tay xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Cô bé ngốc suy nghĩ linh tinh cái gì? Ngủ ngoan, chờ bảo bối ra đời anh sẽ quay về. Ngoan”

Loan Đậu Đậu buông lõng bàn tay níu tay hắn, khóe miệng khẽ nở nụ cười gượng ép. Gật đầu, ngoan ngoãn nhắm hai mắt. Trong lòng thật khó chịu, hắn không nói yêu cô cũng không nói không thương cô.

Nhưng nếu như hắn yêu cô soa lại muốn nói sang chuyện khác?

Thạch Thương Ly ngồi cạnh cô nửa tiếng, nhìn thời gian cũng nên đi tới sân bay. Nhìn Loan Đậu Đậu phát ra tiếng thở đều ngủ rồi. Đứng dậy, rón rén rời khỏi phòng, động tác đóng cửa rất khẽ, không phát ra âm thanh nào.

Xuống lầu, Kỳ Dạ cùng Thẩm Nghịch ngồi trên ghế salon, hai người không nói chuyện, lúc nghe thấy tiếng bước chẩn thì nhìn thấy Thạch Thương Ly xách hành lí xuống lầu.

“Cô ấy ngủ rồi sao?” Thẩm Nghịch hỏi.

“Ừ.” Thạch Thương Ly đi đến trước mặt anh ta, vỗ vai anh ta cùng Kỳ Dạ: “Phiền hai người chăm sóc cô ấy, tôi sẽ mau quay lại.”

Kỳ Dạ gật đầu: “Yên tâm đi. Nhất định em sẽ chăm sóc cô ấy tốt!” Hắn ngàn vạn lần không được nói chuyện của cậu cho ông nội!

Thậm Nghịch chỉ gật đầu không lên tiếng giống như hiểu ý bọn họ nói, khóe miệng nở nụ cười như ẩn như hiện.

Thạch Thương Ly bay về Pháp. Phòng khách to như vậy chỉ còn Thẩm Nghịch cùng Kỳ Dạm không khí có chút kỳ quái, Kỳ Dạ ngồi trên ghế salon gãi đầu, thấy thời gian cũng không còn sớm, mở miệng nói: “Bây giờ đã khuya rồi không dễ gọi xe. Không bằng anh ở lại đây.......”

Thẩm Nghịch cau mày, sắc mặt lạnh lùng không có biểu hiện gì, không nói một lời khiến Kỳ Dạ sợ hãi trong lòng. Không biết rốt cuộc anh ta có đồng ý hay không!

“Được.” Một lúc sau anh ta gật đầu, đổi đề tài: “Nhưng tôi muốn ở phòng cậu.”

“Hả?” Kỳ Dạ trừng to mắt, sau khi nhận thức được lời anh ta nói, sắc mặt lập tức đỏ.

Thẩm Nghịch nhíu mày: “Tôi ở phòng cậu, cậu ở phòng khách. Cậu nghĩ lung tung cái gì?”

“A.......” Giây phút này Kỳ Dạ muốn tự cắn đứt lưỡi mình, cà lăm: “Tôi không suy nghĩ lung tung......Người mù chết tiệt không thấy gì còn dài dõng nữa. Tôi dẫn anh đến phòng tôi.”

Thẩm Nghịch yên lặng để cậu dẫn lên lầu, mặc dù thần kinh Kỳ Dạ không ổn định nhưng lúc lên lầu cũng im lặng, bước chậm để Thẩm Nghịch có thể thích ứng với khoảng cách các bậc thang. Mặc dù Thẩm Nghịch không nhìn thấy nhưng vẫn cúi đầu, cảm thấy da tay cậu thật trơn, nhiệt độ bình thường, ngón tay chạm vào tĩnh mạch cậu, cảm giác như nó khẩn trương đập nhanh hơn. Môi mỏng khẽ nở nụ cười.......

Kỳ Dạ đưa anh đến bên giường trong phòng, mở miệng giải thích hoàn cảnh xung quanh cho anh ta: “Phòng tắm ở bên trái, ở giữa không có bất kỳ thứ gì cản trở, bên phải gần cửa sổ là ghế salon cùng khay trà, tủ treo quần áo.......” Kỳ Dạ đi đến tủ quần áo lấy một bộ quần áo ngủ sạch ném cho anh ta: “Đây là Bánh bao đậu mua cho tôi, tôi chưa mặc qua, anh có thể mặc.”

Thẩm Nghịch cầm áo ngủ trong tay, qua ánh sáng có thể nhìn thấy mờ mờ hoa văn, không khỏi nhíu mày, Đậu Đậu mua, cho nên.......tuyệt đối không phải là đồ tốt........

Kỳ Dạ thấy anh ta còn đang ngẩn người cho rằng anh ta không tìm được phòng tắm. Cầm tay anh ta dẫn và phòng tắm, thậm chí đặt tay anh ta vào chốt mở vòi hoa sen: “Đây là nút mở, cách tay trái một mét ở trên tường là giỏ để quần áo. Anh tắm đi, chờ anh tắm xong tôi sẽ đi. Có chuyện gì cũng có thể gọi tôi.”

Kỳ Dạ nói xong không đợi anh ta trả lời, xoay người rời khỏi phòng tắm.

Sau khi đóng cửa Kỳ Dạ không nhịn được cười, mặc dù không biết mình đang cười cái gì. Nhưng cảm giác buồn cười. Thẩm Nghịch là người đàn ông âm trầm, một người cao cao tại thượng, mọi thứ đều trong lòng bàn tay sẽ không bao giờ theo ý bất kỳ ai, thật buồn cười. Buồn cười vẫn còn ở phía sau......

Thẩm Nghịch tắm xong từ phòng tắm đi ra. Có thể người mù thường ngạy cảm chỉ cần vào lần đầu tiên anh ta đã có thể quen với kết cấu và cách bố trí trong phòng.

Kỳ Dạ ngồi trên ghế salon, quay đầu thấy Thẩm Nghịch đi tới, không nhịn được cười: “Ha ha.......Ha ha........Ha ha........Ha ha........”

Cười thắt ruột, nước mắt chảy ra. Ôm bụng cười lăn lộn, nụ cười sáng láng.

Thẩm Nghịch bị hắn cười phát cáu, sắc mặt lạnh lùng: "Bạn Kỳ xin hãy dừng đúng lúc.”

“Ha ha.....Xin lỗi.....Tôi thật sự........Không có biện pháp.......Ha ha.......” Kỳ Dạ vừa nhìn thấy áo ngủ trên người anh ta liền muốn cười. Bởi vì cậu cao một mét bảy mươi sáu mà Thẩm Nghịch cao một mét tám mươi ba, Thẩm Nghịch mặc áo ngủ của cậu trên người thiếu mất một đoạn chiều dài. Cùng với hoa văn trên đồ ngủ thật là buồn cười........

Quá bựa! Cậu thật sự không nhịn được, nhất là Thẩm Nghịch lạnh lùng lại mặc áo ngủ hình hoạt hình.......Không buồn cười mới gặp quỷ!

Trán Thẩm Nghịch nổi đầy gân xanh, bất đắc dĩ bóp trán, cắn răng nghiến lợi: “Bạn Kỳ, cậu cười đủ chưa?” Trong giọng nói đầy tức giận. Làm sao anh ta lại không biết quần áo ngủ mặc trên người anh ta có chút kỳ quái nhưng bây giờ không có quần áo mặc nhưng bây giờ không có quần áo mặc cũng không thể ở trước mặt Kỳ Dạ không mặc gì!

Kỳ Dạ vất vả ngừng cười, đứng dậy lấy máy sấy trong ngăn kéo cầm tay anh ta đưa đến ghế salon ngồi nói: “Đừng nóng giận! Tức giận sẽ nhanh già hơn đấy! Tôi sấy tóc cho anh.”

Sắc mặt Thẩm Nghịch vẫn căng thẳng như cũ không buông lỏng, chỉ trầm mặc không nói lời nào, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bên tai phát ra âm thanh ù ù, tiếp theo là khí nòng thổi vào tóc, ngón tay thon dài của cậu luồn vào trong tóc, động tác dịu dàng mà thuần thục, so với thợ cắt tóc còn chuyện nghiệp hơn.

Kỳ Dạ sờ đầu anh ta thì tim đập loạn nhịp, khuôn mặt nở nụ cười khoa trương, chỉ không dám cười ra tiếng mà thôi. Thật ra thì như Thẩm Nghịch cũng tốt. Ít nhất anh ta không chỉ có dáng vẻ lạnh lẽo mà còn tức giận, căm tức mà không phải là âm trầm. Làm cho người ta cảm thấy đè nén!

Không bao lâu Kỳ Dạ tắt máy sấy nói: “Được rồi, anh có thể ngủ rồi.”

Thẩm Nghịch không lên tiếng, xoay người đi về phía giường. Kỳ Dạ quay người phát hiện trân mặt đất cách anh ta không tới ba bước chân là máy chơi game bị cậu ném trên mặt đất. Mồ hôi lạnh chảy xuống, một giây kế tiếp chạy như bay qua cầm máy chơi game lên đứng ở một bên thở hổn hển, chưa tỉnh hồn.

Thiếu chút nữa làm anh ta trật chân té rồi, cái người kiêu ngạo này nếu té trước mặt cậu kết quả không thể tưởng tượng nổi.

Thẩm Nghịch dừng bước, qua ánh sáng mờ ảo nhìn Kỳ Dạ, lại nhìn thấy cậu giấu gì sau lưng. Gọng nói lạnh lùng không vui: “Cậu lại muốn làm gì?”

“Không có.......Không có gì. Anh nghỉ ngơi đi. Tôi giúp anh tắt đèn.” Kỳ Dạ nắm chặt mày chơi game không nói cho anh ta biết.

Thẩm Nghịch nhíu mày bất mãn, không để ý cậu tiếp tục đi về phía giường, thuần thục giống như đang ở nhà mình. Bỏ dép, vén chăn nằm xuống ngủ. Đang nhắm mắt bất động, môi mỏng khẽ mím lại nói ra hai chữ: “Cảm ơn.”

Kỳ Dạ ngây ngẩn cả người, anh ta cảm ơn cậu cái gì? Cho anh ta ở đây sao? Hay giúp anh ta nhặt máy chơi game? Mặc kệ là cái gì đều không cần! Cậu cũng không phải vì câu “Cảm ơn” của anh ta.

Xoay người tắt đèn, sau đó.......

Trong bóng tối Thẩm Nghịch căm tức, cắn răng nghiến lợi nói: “Kỳ Dạ, xuống giường ngay!”

Kỳ Dạ mặt dày ôm eo anh ta: “Đây là giường tôi, sao tôi lại phải xuống giường! Ngủ với nhau sẽ không mang thai, đừng hẹp hòi như vậy!”

Thẩm Nghịch căm tức cởi tay cậu ra quát: “Kỳ Dạ, đừng làm loạn.”

Kỳ Dạ biết anh ta thật sự tức giận, buông tay ra, nằm cách xa anh ta: “Dù sao giường cũng rộng, cùng nhau ngủ. Tôi đảm bảo sẽ không đụng tới anh!” Cậu sẽ không hại an hta lại tróc võng mạc lần thứ hai!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.