Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 128: Chương 128




Sau khi Thạch Thương Ly ăn xong tinh thần sảng khoái, dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng, Loan Đậu Đậu nằm cuộn trong chăn không chịu đi làm. Dù sao cô cũng có đặc quyền, không đi làm cũng được lĩnh lương, hơn nữa cô mệt cả đêm!!!

Đậu Đậu đói bụng không chịu được xuống giường, chạm mặt hai người đàn ông ở đầu cầu thang đôi mắt thâm quầng, khàn giọng hỏi: “Hôm qua hai người ăn trộm sao? Mắt sao lại thâm quầng như vậy?”

Kỳ Dạ tức giận trừng mắt nhìn cô sau đó lạnh lùng “Hừ” rồi xoay người đi xuống không để ý đến cô!

“Cậu........tôi........” Đậu Đậu vừa chỉ cậu vừa chỉ mình nhìn Thạch Lãng: “Cậu ấy sao vậy?”

Thạch Lãng nhíu mày nhìn cô rồi đi xuống lầu cũng không để ý cô!

Đậu Đậu mơ hồ, gãi đầu hoàn toàn không hiểu hai người bọn họ thế nào? Hình như cô không đắc tội với bọn họ? Không phải tối qua còn tốt sao.......

Tinh thần Thạch Thương Ly rất sảng khoái rất.......đáng đánh đòn!

Kỳ Dạ vội vã ăn vài miếng rồi quay về phòng, Thạch Lãng không ăn gì trực tiếp đến công ty!

Vốn dĩ Đậu Đậu không muốn nói chuyện với Thạch Thương Ly nhưng vẫn không nhịn được tò mò hỏi hắn: “Anh không cảm thấy Kỳ Dạ cùng Thạch Lãng hơi lạ sao?”

Thạch Thương Ly khẽ uống một ngụm cà phê, nở nụ cười như không có chuyện gì xảy ra nhíu mày: “Có sao?”

Được rồi! Hỏi hắn cũng vô ích! Đồ háo sắc không biết xấu hổ!

Thạch Thương Ly không thể không phủ nhận tối qua “ra sức” quá nhiều, cũng là lời cảnh cáo cho những người đàn ông còn độc thân trong nhà, Loan Đậu Đậu là của hắn, bọn họ đừng mơ tưởng! Nhìn phản ứng của bọn họ hôm nay, hiệu quả không tệ lắm! Hắn sẽ không ngừng cố gắng, nhân cơ hội trước khi phải quay về Pháp lấy lại lòng tin của cô.

Thẩm Nghịch hờ hững ngồi trên ghế, mặc cho cô gái trước mặt la om sòm không để ý, đồ đạc trong phòng làm việc đều bị cô ném tan tành, sàn nhà bừa bãi giống như bị cướp, tài liệu cũng bị vò nát không cách nào phân loại.

“Thẩm Nghịch, chúng ta kết hôn khó khăn như vậy sao?” Cuối cùng cô ta thở hổn hển quát.

Thẩm Nghịch trầm mặc không nói, căn bản anh ta cũng không muốn nói chuyện với cô.

“Có phải trong lòng anh còn nhớ người kia? Anh có tin hay không chỉ cần một câu nói của em ngày mai anh ta sẽ bị một trăm người........”

“Tôi cảnh cáo em không được phép động đến cậu ấy!” Thẩm Nghịch chợt lạnh lùng mở miệng, hơi thở cũng trở nên nóng nảy mà lạnh lùng: “Không cần khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan đến cậu ấy!”

“Nếu như không phải do anh ta vậy sao anh không chịu kết hôn với em?”

Thẩm Nghịch bất đắc dĩ than thở: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không thể kết hôn!”

Cô ta tức giận dậm chân: “Rốt cuộc là tại sao? Em không yêu cầu anh nhất định phải yêu em! Em muốn kết hôn với anh, cùng chung sống với anh dưới một mái nhà! Em sẽ yêu anh, như vậy anh vẫn không đồng ý kết hôn sao? Tại sao một tâm nguyện nhỏ nhoi như vậy anh cũng không thể đáp ứng em?”

“Hôn nhân không đơn giản như em nghĩ, cái gì tôi cũng có thể chấp nhận trừ tình yêu, hôn nhân tôi không làm được.” Giọng Thẩm Nghịch trầm thấp mà chắc chắn. Anh ta hiểu rất rõ cô gái trước mặt, sao cô ấy lại có thể muốn thứ đơn giản như vậy, mọi người đều có lòng tham không đáy, muốn một chút sau đó sẽ muốn nhiều hơn!

Bây giờ nói sẽ không miễn cưỡng anh ta yêu cô ta, chờ sau khi kết hôn cô ta sẽ đòi yêu giống như con nít. Đáng tiếc, anh ta không thương con nít, không yêu phụ nữ, căn bản là không thể kết hôn!

“Thẩm Nghịch! Anh nhất định phải kết hôn với em, anh tin hay không em chết cho anh xem?” Cô nhất thời nông nổi.

Thẩm Nghịch khẽ nở nụ cười lạnh, đứng lên, xoay người đi về phía cửa sổ, bàn tay đặt cạnh cửa sổ mất một lúc mới mở chốt cửa sổ ra. Gió lạnh thổi vào mặt, thổi bay mái tóc anh ta.....Cũng thức tỉnh ý thức của anh ta, càng thêm không thể quay lại.

“Anh, anh, anh muốn làm gì?” Cô ta có linh cảm xấu, Thẩm Nghịch anh ta.......

Đôi tay Thẩm Nghịch đặt trên cửa sổ, nửa người thò ra ngoài cửa sổ, cô ta sợ hãi mồ hôi chảy ròng ròng kêu to: “Thẩm Nghịch, Anh điên rồi sao? Anh sẽ ngã xuống......”

Vừa mới chuẩn bị đi đến kéo anh ta lại, Thẩm Nghịch lạnh lùng mở miệng: “Đứng lại!”

Côn ta đứng im không dám bước tiếp, bất đắc dĩ đứng nhìn người đàn ông quật cường trước mặt, tức giận nghiến răng kẽo kẹt!

Thẩm Nghịch quay người đứng thẳng dậy, xoay người đối mặt với cô ta, đôi mắt âm u, trống rỗng ảm đạm, sắc mặt hờ hững không sợ gì. Đôi môi khẽ mím lại, khẽ cười nói: “Có phải nếu như tôi nhảy xuống, nợ của tôi và em xem như hết?”

“Anh nói lung tung gì vậy?”

“Tôi mệt mỏi.” Giọng Thẩm Nghịch thì thầm, bỗng nhiên ngẩng cao đầu nghiêm túc nói: “Tôi không biết em có mệt không nhưng như vậy khiến tôi rất mệt mỏi.”

Cô ta biết anh ta không phải đang nói đùa, cũng hiểu lời anh ta nói. Tức giận nổi điên, dậm chân rồi lại không dám nói gì. Giọng cô ta mềm nhũn, cầu xin: “Em không ép anh nữa được không? Anh cũng đừng đối xử với em như thế được không? Bây giờ em không còn gì nếu như không có anh em không biết phải làm sao!”

Thẩm Nghịch trầm mặc không lên tiếng cũng không còn đứng cạnh cửa sổ nữa.

Cô ta cầm túi xách trên ghế, xoay đầu nói với anh ta: “Em đi trước, ít nhất một tuần sau sẽ không đến quấy rối anh. Anh đừng làm chuyện gì dại dột, nếu không tôi sẽ chết, xem đến khi xuống dưới ai sẽ tìm ai!”

Nói xong rời khỏi phòng làm việc!

Thẩm Nghịch thở phào nhẹ nhõm, chân mày không khỏi giấu được sự mệt mỏi, bị cô ta náo loạn nửa ngày, không mệt mới lạ! Cũng chỉ có cách đó mới dọa cô ta rời khỏi đây, thật ra vừa rồi anh ta không có ý nghĩ đó, bình thường anh ta cũng sẽ không làm như vậy.

Những lời nói của cô ta khiến anh ta lo lắng, lo lắng cho Kỳ Dạ ngốc nghếch. Cậu ấy có còn chờ anh ta hay không, có chăm sóc bản thân tốt hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.