Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 129: Chương 129




Đậu Đậu đẩy cửa ra thấy hình ảnh bừa bãi không khỏi toát mồ hôi hỏi: “Anh bị cướp sao?”

Thẩm Nghịch nhíu mày, quay lại về phía phát ra tiếng nói, mơ hồ thấy bóng người đứng ở cửa, giọng trầm thấp nói: “Cô cẩn thận một chút.” Không hỏi cũng biết tại sao Đậu Đậu đến!

Đậu Đậu đi qua đống bừa bãi kia, thật vất vả mới đi tới trước bàn làm việc ngồi xuống, sờ mũi nói: “Không phải là cô gái vừa mới xuất hiện làm chứ? Xem ra đúng rồi, sao lại làm như không có chuyện gì?”

“Cậu ấy cũng nói cho cô biết sao?”

“Kỳ Dạ không nói với tôi những chuyện này nhưng sau khi cậu ấy về nhà sốt cao, không chịu đi bệnh viện. Tôi vất vả chăm sóc cậu ấy cả đêm mới khiến cậu hạ sốt, trên tay cậu ấy còn có vết thương, tôi vừa thấy cô gái kia vội vã chạy xuống. Có thể đoán được hai người chia tay là vì người thứ ba? Còn muốn kết hôn?”

Thẩm Nghịch bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ không kết hôn, cũng không quan hệ với phụ nữ!”

“Ok!” Loan Đậu Đậu thả lỏng người, đôi tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm anh ta: “Vậy anh chỉ cần nói với tôi, lần này thật sự muốn chia tay với Kỳ Dạ sao?”

Chia tay còn có thật hay giả sao?

Thẩm Nghịch nghĩ đến lời nói của Kỳ Dạ trước khi đi, sau một lúc nghiêm giọng: “Ừ!”

Mặc kệ là nửa năm hay một năm, cậu ấy cũng không thể ở chung với anh ta, bây giờ Kỳ Dạ cảm thấy mệt mỏi nhưng một ngày nào đó mọi thứ sẽ ổn hơn.

“Được rồi!” Loan Đậu Đậu chuẩn bị những lời để nói trước khi đến bây giờ chỉ có thể quay mông bỏ đi. Bởi vì chuyện mà Thẩm Nghịch quyết định rồi tuyệt đối sẽ không thay đổi, đôi tay nắm chặt một lúc mới hỏi: “Anh biết vợ Phân Ruồi ở Pháp là ai không?”

Nói không tò mò chuyện của Thạch Thương Ly ở Pháp là giả chỉ là không dám trực tiếp hỏi.

Thẩm Nghịch ngồi xuống, đôi tay chống cằm, suy tư một lúc nói: “Tôi chưa gặp qua nhưng nghe nói là một cô gái quý tộc. Cô cũng biết gia thế nhà họ Thạch không đơn giản, mặc dù Thạch Thương Ly đánh liều mở công ty riêng nhưng sau đó lại bị tổng công ty mua lại. Bởi vì ông nội Thạch Thương Ly vẫn muốn cậu ấy đi theo con đường ông đã sắp xếp, thừa kế công ty, cưới người phụ nữ mà ông chỉ định. Bây giờ mặc dù tất cả đều phát triển theo ý của ông ấy nhưng cô yên tâm Thương Ly sẽ không bao giờ khuất phục. Nếu cậu ấy đã lựa chọn cô thì cả đời chỉ muốn một mình cô.”

“Nghe anh nói như vậy thì ông nội của anh ấy là một người theo chế độ phong kiến không thay đổi sao?” Loan Đậu Đậu trợn mắt, xin tha thứ sao cô dùng lời nói không tôn kính này bởi vì ông nói Kỳ Dạ gửi giấy kết hôn của cô cùng Thạch Thương Ly làm thành giấy ly hôn làm sao cô có thể vui chứ!

“Có thể nói như vậy. Ông Thạch rất cố chấp, đã quyết định chuyện gì rồi tuyệt đối sẽ không thay đổi. Nhưng dù sao ông cũng đã già.......” Câu nói sau cùng Thẩm Nghịch khẽ cười.

Đậu Đậu không hiểu, ngón tay vẽ vòng tròn trên bàn: “Nói như vậy, anh ấy vẫn phải về Pháp.”

“Ừ.” Thẩm Nghịch gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Trở về cũng vì cô.”

“Vì tôi?”

“Ngoài mặt Thương Ly rất nghe lời ông nội, nhưng bên trong đang lén hành động, không lâu sau cậu ấy sẽ thoát khỏi sự kiểm soát của ông nội.”

Đậu Đậu khó hiểu lắc đầu: “Tôi không hiểu ý của anh.”

“Ông nội Thạch chỉ lợi dụng sự nghiệp gia tộc chèn ép Thương Ly, chỉ cần cậu ấy rời khỏi nhà họ Thạch cậu ấy sẽ trắng tay. Nhưng nếu cậu ấy có vương quốc riêng của mình thì có thể chống lại ông nội, có thể bảo vệ cô cùng đứa bé. Hiểu chưa?”

Thẩm Nghịch nói rất rõ ràng nếu cô còn không hiểu chỏ có thể cho cô ba chữ “Lòng trắng trứng.”

Đậu Đậu trầm từ một lúc, cái hiểu cái không gật đầu: “Ý của anh là anh ấy đang ngầm chống lại ông nội sao? Mặt ngoài thì làm theo, trên thực tế cũng đang lợi dụng quan hệ của nhà họ Thạch để củng cố công ty của mình? Mà ông nội không biết chuyện này?”

Thẩm Nghịch khẽ cười: “Ý cũng không khác lắm, cậu ấy đã thỏa hiệp chuyện ở Pháp, chỉ là cô sinh non nên vội vã quay về, kế hoạch bị thay đổi, nếu không đã sớm thành công.”

“Cho nên.......Anh cũng tham gia.” Loan Đậu Đậu nhìn thẳng anh ta, thì ra anh ta đã sớm biết cũng không nói với cô! Bực bội, bực bội.......Thì ra anh ấy cố ý kết hôn với cô gái kia khiến ông nội mất phòng bị, bắt đầu sự nghiệp của mình mà không phải thừa kế sự nghiệp nhà họ Thạch.

Thẩm Nghịch biết cô tức giận, vô tội sờ mũi: “Là Thương Ly không muốn cô biết quá nhiều, cậu ấy hy vọng cô vui vẻ.”

Loan Đậu Đậu u sầu, nếu như không phải do cô Thạch Thương Ly đã sớm giải quyết xong mọi chuyện, cũng đã sớm quay về, chứ không phải đối mặt với cô như bây giờ. Thì ra cô luôn làm hắn bị liên lụy.

“Bây giờ còn thiếu gì không?”

Dù sao cũng không nên nói tất cả “Việc hợp tác với người Nhật Bản chưa có kết quả, tôi cố gắng liên hệ với bên kia nhưng thái độ của họ kiên định, không muốn.”

“Nhật Bản?” Ánh mắt Loan Đậu Đậu phức tạp, hỏi dò: “Người mà anh liên lạc ở Nhật Bản là ai?”

“Người mà tôi liên lạc là Kuroki Hiroshi Nakagawa.”

Kuroki Hiroshi Nakagawa!

Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng, cười hì hì: “Ha ha, thật là một cái tên kì quái!”

“Ông ta vốn dĩ là bang chủ xã hội đen, mấy năm nay ẩn dật, bọn tôi chỉ làm việc với ông ấy về các vụ buôn bán.” Thẩm Nghịch giải thích.

Loan Đậu Đậu gật đầu, sắc mặt không thể hình dung chỉ có thể nói thế giới này thật nhỏ bé! Thật may là bây giờ Thẩm Nghịch không nhìn thấy sắc mặt cô.......

Buổi tối Thạch Thương Ly lại phát dục, ăn cơm xong liền tắm uyên ương với cô, sau đó ôm cô về giường chuẩn bị XXOO.

Loan Đậu Đậu mãi suy nghĩ, phản ứng kịp thì đầu đầy lửa đè hắn xuống. Tức giận nói: “Mỗi lần đều là anh ở phía trên, bây giờ đổi lại tôi ở phía trên! Tối nay anh phải để tôi ở trên! Tôi hành hạ trứng chim của anh.”

Thạch Thương Ly bị cô dọa dở khóc dở cười, nắm bàn tay nhỏ bé của cô bình thản kéo dọc xuống bụng......Khóe miệng khẽ nở nụ cười tà: “Cô vợ ngu ngốc, chẳng lẽ em không biết trứng chim bình thường đều dùng miệng ăn sao?”

Bàn tay Đậu Đậu cứng ngắc, cơ thể hóa đá......Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lại bị hắn đè xuống dưới, còn bị buộc phải ăn trứng chim cả đêm....

Dĩ nhiên, cô căm tức trong lòng......

“Phân Ruồi, tôi và anh đã ly hôn, tôi nhất định muốn ly hôn với anh! Anh cút cho tôi!” Quát xong Đậu Đậu mới phát hiện một vấn đề: “Không đúng! Hai chúng ta đã sớm ly hôn!”

Thạch Thương Ly vừa mới mặc quần áo, cười híp mắt nói: “Nếu đã ly hôn vậy chúng ta có một món nợ cần phải thanh toán!”

Đậu Đậu sững sờ: “Cái gì?” Hình như cô không thiếu tiền hắn!

“Trốn việc hai ngày, theo quy định của công ty, bỏ việc trừ tiền lương. Em đã không còn là vợ anh, vậy bây giờ em ở đây phải trả tiền nhà, tiền điện nước, tiền sinh hoạt hàng tháng......Có phải nên giải quyết không?”

Thạch Thương Ly nhíu mày, ánh mắt sâu xa nhìn cô.

“.......” Đậu Đậu muốn khóc, rốt cuộc là ai khiến cô hai ngày không thể đi làm! Một người đường đường là tổng giám đốc còn so đo tiền sinh hoạt phí, tiền thuê phòng với cô sao? Hơn nữa con trai hắn còn ở đây, soa không tìm nó đòi?

Thạch Thương Ly nhìn bộ dáng cô rất hài lòng đi xuống lầu.

Loan Đậu Đậu rầm rì, rủa thầm trong bụng mười tám đời nhà hắn, sau đó với điện thoại trên đầu giường, nghĩ đến lời Thẩm Nghịch nói. Thật nhanh xuống giường khóa trái cửa, lập tức cầm điện thoại của Thạch Thương Ly chạy vào nhà vệ sinh, trong danh sách quả nhiên tìm thấy tên Kuroki Hiroshi Nakagawa........

Chần chừ một lúc lâu, ngón tay run run ấn nút......

Bên kia vang lên mấy giây liền truyền đến giọng nói trầm thấp, đều là tiếng Nhật.....

Loan Đậu Đậu nắm chặt điện thoại, chần chừ một lúc lâu mới nói:

“Chú Kuroki, là cháu.......”

Đầu dây bên kia bị cô dọa tim đập thình thịch, lập tức dùng tiếng trung nói: “Đậu Đậu, sao cháu lại dùng số điện thoại của người này......”

Đậu Đậu nhăn mặt cũng không thể nói với chú Kuroki cô mới cùng người này xuống giường. Mẹ kiếp! Đoán chừng ngày mai toàn biệt thự đều một màu đen dòm ngó.

“Ha ha.......Chuyện này rất dài dòng hơn nữa cháu cũng không muốn nói. Cháu chỉ muốn chú giúp cháu một việc hơn nữa chuyện này ngàn vạn lần không được để cho ai biết, chỉ có chúng ta biết có được không?”

Đầu dây bên kia chần chừ một lúc mới trả lời: “Chú đồng ý cháu nói đi.”

Loan Đậu Đậu ấn nút kết thúc thì tim cũng đập loạn, vội vàng xóa ghi chép cuộc gọi đi. Để điện thoại về vị trí cũ, mở cửa ra giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Xuống lầu, Thạch Thương Ly đã chuẩn bị đồ ăn ngon. Cô ăn như hổ đói, không biết có phải do làm việc trái với lương tâm hay không vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn, Thạch Thương Ly tưởng cô quá đói cũng không để ý.Chần chừ một lúc mở miệng: “Bảo bối, chiều nay anh phải bay về Pháp rồi.”

“Uhm, đi đi! Vợ anh ở Pháp đang chờ anh!” Đậu Đậu không ngẩng đầu lên nói.

Thạch Thương Ly nhíu mày, nắm tay cô, giọng trầm thấp: “Anh sẽ nhanh chóng xử lý chuyện này, sau đó quay lại.”

“Uhm.” Đậu Đậu vẫn không ngẩng đầu, thật ra thì cô biết cũng không thật sự lo lắng. Kể từ sau khi có tiểu thối, cô không quan tâm chuyện hắn có yêu cô không, giống như giữa bọn họ đã không cần những lời nói để chứng minh, tiểu thối chính là ràng buộc tốt nhất giữa bọn họ.

“Bảo bối!” Thạch Thương Ly trầm giọng quát, nắm cằm buộc cô nhìn thẳng vào mắt hắn, nhấn mạnh từng chữ: “Chỉ cần mười lăm ngày, mười lăm ngày sau nhất định anh sẽ quay về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.