Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi!

Chương 44: Chương 44: Quan chức đóng cửa, dân chúng không được đi tiểu






Loan Đậu Đậu rời khỏi giương đi đến phòng khách. Thạch Thương Ly ngồi trước bàn ăn sáng uống cà phê. Quay đầu chuyển tốc độ nhanh chóng trong một giây, hít thở, lấy dũng khí đi tới ngồi đối diện hắn.

Động tác cầm tách đầy ưu nhã của Thạch Thương Ly, khí chất cao quý, có khí thế vương giả bẩm sinh, khóe môi khẽ nhấp nhẹ tạo thành đường cong, không nói mà uy.

“Khụ khụ!” Đậu Đậu hắng giọng một cái, quyết định đi thẳng vào vấn đề! Đối phó với Thạch Thương Ly không thể vòng vo nếu không sẽ bị hắn giết chết không còn mẩu xương nào. “Tổng giám đốc, tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện, nói rõ vấn đề một chút.”

Rốt cuộc ánh mắt diềm đạm của Thạch Thương Ly liếc nhìn cô “Nói”

Mẹ kiếp, có thể có phản ứng tốt một chút được hay không? Hít sâu, cô gắng giữ tỉnh táo. Đối với kẻ địch lớn mạnh, phải bình tĩnh hơn hắn!

“Chai rượu ba mươi vạn anh đưa tôi hôm sinh nhật không phải là rượu đỏ!”

Kẻ địch uống cà phê, thưởng thức mùi vị cà phê đen lượn lờ trong miệng, sau đó thấm vào ruột gan thơm gan. Gật đầu, thẳng thắn thừa nhận không kiêng kỵ: “Ừ!” Tăng thêm gia vị mà thôi!

Đậu Đậu dừng một chút: “Anh đồng ý giúp tô theo đuổi Tô Triệt cũng là lừa tôi!”

Kẻ địch không chau mày, ánh mắt sắc bén bắn tới, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Không có!”

“Lừa đảo!” Loan Đậu Đậu nhảy dựng lên, thiếu chút nữa lật đổ bàn! Chủ yếu là bàn có chút nặng không cầm lên nổi.

“Căn bản anh không tính giúp tôi theo đuổi Tô Triệt, anh chơi tôi, lừa gạt tôi!”

Sắc mặt Thạch Thương Ly lạnh lùng, ánh mắt cũng âm u kinh người, cái tay cầm ly nổi đầy gân xanh, chuẩn bị nỗi bão.

Loan Đậu Đậu bị sắc mặt hắn dọa cho sợ thân thể khẽ run lên, chẳng lẽ hắn sẽ đánh con gái sao?

“Tôi lừa cô thế nào?” Giọng nói lạnh lẽo chết chóc vang lên.

“Giúp tôi theo đuỗi Tô Triệt thế nào chứ? Tại sao tối qua phá rối buổi hẹn hò của tôi cùng Tô Triệt?”

“Không phải cô gửi tin nhắn cho tôi sao?”

A.......Hình như là!

“Vậy tại sao anh lại nói với Tô Triệt tôi đã là người phụ nữ của anh để anh ấy hiều lầm mối quan hệ giữa tôi và anh chứ?”

Ánh mắt lạnh lùng của Thạch Thương Ly khẽ rơi vào trước ngực cô, môi mỏng khẽ nói: “Chẳng lẽ tôi nói không đúng sự thật sao? Đêm hôm đó cô chưa phải là người phụ nữ của tôi sao?”

A.......

“Ngụy biện! Ngụy biện! Đơn giản là anh nói xạo!” Mọi thứ hỗn loạn, mẹ kiếp, tại sao lại bị hắn vòng vo chứ?

“A”. Đôi môi mỏng của Thạch Thương Ly khẽ cười lạnh, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô: “Vậy là cô thừa nhận tối hôm qua cô giả say!”

A.......Trong nháy mắt Loan Đậu Đậu kích động, phồng miệng lên chống trả: “Chính xác hơn là anh lừa tôi thất thân, xem tôi như con khỉ mà đùa bỡn! Điển hình là quan chức đóng cửa, dân chúng không được đi tiểu!”

Cà phê Liên Y với hơi nóng bay lên biến mất trong không trung. Để ly xuống, hắn đứng lên, đôi tay đặt trong túi, ánh mắt lóe sáng, giống như vương giả nắm tất cả mọi thứ trong tay, gương mặt lạnh lùng.

“Không ai nguyện ý ở dưới thân tôi, cô trách tôi không nghiêm túc giúp cô theo đuổi Tô Triệt, tại sao tôi phải giúp cô? Hả?”

Giọng điệu cao vút, nguy hiểm!

Loan Đậu Đậu kinh sợ, lầm bầm: “Đó không phải là biểu hiện trong công việc của tôi sao!”

“A” Nụ cười lạnh kinh người, giọng nói càng thêm lạnh: “Mỗi người trong công ty có biểu hiện tốt đều phải giúp họ theo đuổi tình yêu, sớm chết vì mệt. Bưng trà, rót nước, in tài liệu cũng phạm lỗi, điều này cũng gọi là biểu hiện tốt!”

Đậu Đậu ngồi im dưới bàn, giọng hắn rất nghiêm nghị, tràn đầy cười nhạo, cô thật sự tệ vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.