Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 102: Chương 102: Bao che




“Thì ra, tinh thần Thiên Kim có vấn đề à.”

Đúng lúc này, vẻ mặt Lục Du Sinh như hiểu ra, mở miệng: “Sao trước kia tôi không biết vậy?”

Thịnh Thiên Kim nghe xong, quay đầu, hung hăng trừng anh.

Lục Du Sinh đang cố ý gây thêm phiền!

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Thận Ngôn. Chỉ thấy Bạch Thận Ngôn yên lặng nhìn cô, đôi mắt tối đen thâm thúy kia, hình như cất giấu gì đó. Lúc Thịnh Thiên Kim muốn dò xét, lại không thấy gì nữa.

“Lục đại ca, anh quen biết chị em?”

Lúc này, giọng Thịnh Mỹ Ngọc vang lên. Rất nhanh, cô ta nhìn thấy bàn tay Lục Du Sinh cản Thịnh Thiên Kim lại, lại nghĩ tới cảnh tượng lúc cô ta vừa tới.

“Lục đại ca và chị, quen biết nhau thế nào? Sao lúc trước, cũng chưa từng nghe chị nói?” Thịnh Mỹ Ngọc giấu đi sự tức giận và ghen tị, chỉ tỏ vẻ ngạc nhiên và tò mò.

“Tôi...”

Lục Du Sinh đang định mở miệng nói chút gì đó đã bị Bạch Thận Ngôn ngắt lời.

“Về không?”

Mấy chữ không đầu không đuôi, Thịnh Thiên Kim lại biết là y đang nói chuyện với cô.

Bạch Thận Ngôn nhìn Thịnh Thiên Kim, ánh mắt yên bình.

Mặt Lục Du Sinh cười, nhưng hai bàn tay đút trong túi, lại nắm thành nắm đấm trong bóng tối.

Bạch Thận Ngôn chưa chào hỏi anh, mở miệng ra câu đầu tiên cũng trực tiếp bỏ qua anh, nói với Thịnh Thiên Kim...

Chuyện này đối với Lục Du Sinh mà nói, là sự khiêu khích rõ ràng.

...

Bạch Thận Ngôn cũng mặc kệ anh nghĩ như thế nào, tập trung nhìn một mình Thịnh Thiên Kim, và đợi câu trả lời của cô.

Thịnh Thiên Kim đứng tại chỗ, mặt cô trông bình tĩnh, nhưng nội tâm lại như đang dày vò.

Cho dù lời nói của Bạch Thận Ngôn chỉ có hai chữ ngắn ngủn, nhưng Thịnh Thiên Kim lại hiểu rõ, y đang ép cô quyết định: Rốt cuộc là chọn y, hay là chọn Lục Du Sinh.

Về quan hệ giữa cô và Lục Du Sinh, Thịnh Thiên Kim không biết Bạch Thận Ngôn biết bao nhiêu.

Nhưng, dieendaanleequuydoon – V.O, bây giờ rõ ràng là y đang ép cô lựa chọn.

Đương nhiên cô muốn chọn Bạch Thận Ngôn.

Chỉ khi nào chọn Bạch Thận Ngôn, vậy thì gián tiếp trở lại vấn đề lúc trước của Lục Du Sinh.Cô ở chung với Bạch Thận Ngôn.

Cô ở giữa hai người bọn họ, chọn Bạch Thận Ngôn. Một khi hai người xảy ra tranh chấp, cô tất sẽ đứng bên Bạch Thận Ngôn, mà chọn làm địch với Lục Du Sinh.

...

Cô chưa từng nghĩ, một lựa chọn đơn giản, sẽ mang đến nhiều rắc rối như vậy.

Nhưng bây giờ...

Cô nhìn ánh mắt Bạch Thận Ngôn.

Nếu trong lòng sớm đã có đáp án, vậy cần gì phải rối rắm lâu như vậy?

Nghĩ xong, độ cong của khóe miệng cô từ từ tăng lên.

Cô nhấc chân lên, đi tới phía Bạch Thận Ngôn.

Lục Du Sinh nhìn bóng lưng cô, ánh mắt thoáng hiện lên âm u.

...

Thịnh Thiên Kim đi đến trước mặt Bạch Thận Ngôn.

Bạch Thận Ngôn duỗi tay về phía cô, cô vươn tay đặt lên, sau đó đứng dựa vào Bạch Thận Ngôn.

Bạch Thận Ngôn kéo tay cô, mặt vô cảm gật gật với Lục Du Sinh, sau đó dẫn Thịnh Thiên Kim chuẩn bị rời đi.

“Thịnh...chị, người này là ai vậy?”

Đúng lúc này, giọng Thịnh Mỹ Ngọc vang lên.

Bạch Thận Ngôn dừng lại, Thịnh Thiên Kim ngẩng đầu, nhìn y, chỉ nghe Bạch Thận Ngôn nói với Thịnh Mỹ Ngọc bằng giọng vô cảm: “Người 'chị' trong miệng cô, cũng không có bệnh gì về mặt tinh thần. Ngược lại, cô ấy vô cùng bình thường. Cho dù cho cô ấy ra tòa chỉ ra và xác nhận người nào đó là tội phạm giết người, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Cho nên, vị tiểu thư này, sau này lúc phát bệnh, xin nói chuyện cẩn thận.”

Sau khi nói xong, dẫn Thịnh Thiên Kim với vẻ mặt ngạc nhiên bỏ đi.

Đồng thời, để lại Thịnh Mỹ Ngọc với vẻ mặt sợ hãi, cùng với Lục Du Sinh âm trầm.

-----

V.O: Dự là thứ 7 sẽ không up chương được nên giờ up luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.