“Lục đại ca, người đó là ai? Anh ta dựa vào cái gì mà nói e có bệnh, còn nói...”
Sau khi người đi, Thịnh Mỹ Ngọc uất ức nhìn Lục Du Sinh, nén nước mắt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi xuống.
Lục Du Sinh nhìn lướt qua cô ta, thản nhiên nói: “Thịnh tiểu thư, tôi nhớ lát nữa còn có hẹn, tôi cáo từ trước.”
Sau khi nói xong, không để ý vẻ mặt vừa xấu hổ vừa cáu giận của Thịnh Mỹ Ngọc, lướt qua cô ta đi ra phía ngoài.
“Lục đại...”
Thịnh Mỹ Ngọc mở miệng.
Cô ta phát hiện Lục Du Sinh đã đi thật rồi, nhất thời tức giận đến dậm chân.
Đều do Thịnh Thiên Kim!
Nếu con nhỏ Thịnh Thiên Kim thối tha đó không xuất hiện, vậy Lục đại ca cũng sẽ không lạnh lùng với cô ta như thế, người đàn ông có sắc mặt không tốt kia cũng sẽ không khiến cô ta mất mặt trước mặt mọi người!
Cho nên, đây đều là lỗi của Thịnh Thiên Kim!
Không được, cô ta phải nhanh đi về, nói chuyện này với mẹ cô ta.
...
Bên này, Thịnh Thiên Kim được Bạch Thận Ngôn dẫn ra khỏi khách sạn.
Cho đến khi lên xe, tâm tình của cô cũng rất tốt.
Cô quay đầu, lén nhìn nhìn người đàn ông ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh cô, trong lòng không kiềm được vui vẻ.
Không nghĩ tới, không nghĩ tới.
Không nghĩ tới Bạch Thận Ngôn lại còn là người phúc hắc, miệng độc như vậy.
Tới bây giờ cô cũng còn nhớ rõ, bộ mặt chột dạ lại cam chịu lúc đó của Thịnh Mỹ Ngọc.
“Ha ha ha ha...”
Đúng là hả giận.
Thịnh Thiên Kim nghĩ, không khỏi cười ra tiếng.
Bạch Thận Ngôn nghe được tiếng cười, quay đầu nhìn cô.
Về nhà, Bạch Thận Ngôn nói với cô một câu “đi theo anh”, rồi đi lên lầu.
Thịnh Thiên Kim chớp chớp mắt, dieendaanleequuydoon – V.O, đi theo sau lưng y.
...
Bạch Thận Ngôn vào phòng ngủ.
“Ngồi!”
Bạch Thận Ngôn chỉ chỉ giường.
Thịnh Thiên Kim nhìn y, sau đó ngồi lên giường.Bạch Thận Ngôn kéo ghế, ngồi xuống trước mặt cô.
“Làm, làm gì vậy?”
Thịnh Thiên Kim nhìn thấy cảnh này, vô thức rụt đầu.
Bạch Thận Ngôn vòng tay, nhìn cô: “Em không có gì muốn nói với anh à?”
“Ơ?”
Thịnh Thiên Kim chớp chớp mắt nhìn y, mặt có vẻ vô tội: “Không, không có.”
“Không có?” Bạch Thận Ngôn nói một chữ dừng một chữ, lặp lại.
“Hẳn là, thật là không...a!”
Thịnh Thiên Kim còn chưa nói xong, Bạch Thận Ngôn đã đè lên cô.
Cô kêu to một tiếng, bị Bạch Thận Ngôn đè lên giường.
Bạch Thận Ngôn nhanh chóng ấn hai tay cô lên đỉnh đầu, từ trên cao nhìn xuống cô.
“Anh anh anh...”
Mắt Thịnh Thiên Kim trừng lớn, nhìn chằm chằm gương mặt gần sát đó, trong đầu trống rỗng. Cho đến khi, môi truyền đến sự đụng chạm mềm mại...
Lúc Bạch Thận Ngôn bỏ ra, nhẹ nhàng cắn một phát như trừng phạt.
Thịnh Thiên Kim ổn định tinh thần lại, sau đó đầu vang lên ong ong, mặt bị đốt nóng bỏng.
Mặt Bạch Thận Ngôn vẫn vô cảm như trước.
Y nhìn người dưới thân, hỏi: “Bây giờ thì sao? Vẫn không có?”
Thịnh Thiên Kim nhìn chằm chằm đôi môi khép mở cao thấp, hơi mỏng, trong đầu hiểu ra nụ hôn vừa rồi.
“Xem ra, em muốn anh giúp em nhớ lại.”
Sau khi nói xong, cúi người, hôn lên môi cô.
Lần này, y lại không kết thúc qua loa, mà là không ngừng càng hôn càng sâu...
Ban đầu, Thịnh Thiên Kim chỉ bị động thừa nhận.
Sau đó, dường như cô hưởng thụ được, bắt đầu thả lỏng, bắt đầu nghênh hợp động tác của y...
Lại sau nữa, hai người đều có ý về phương diện đó.
Rất nhanh, đã không ép buộc bản thân...
...
Ngày kế, Thịnh Thiên Kim eo mỏi lưng đau ngồi dậy.
Nhìn dấu vết trên người, cô không khỏi ngạc nhiên.
Không phải Bạch Thận Ngôn muốn hỏi cô gì đó sao, sao sau lại biến thành như vậy?