Cả phòng tuấn nam mỹ nữ, chơi vui vẻ.
Lúc này, Tôn Bân đi đến, mời rượu cô.
Đối phương là người được chúc mừng, tự nhiên cô sẽ không từ chối.
Chỉ là lúc tên Tôn Bân kia mời rượu cô, ánh mắt liên tục nhìn phần ngực cô, còn vô tình hay cố ý đụng chạm cô. Chẳng qua, đều bị Thịnh Thiên Kim tránh được.
Thịnh Thiên Kim nhìn nhìn Lý Hi Nhiên hoàn toàn không biết gì cả, quyết định sau này tìm thời gian, nói chuyện với cô ấy.
Cô cảm thấy, tên Tôn Bân này không quá đáng tin.
...
Rượu qua ba vòng.
Người trong phòng, cũng uống nhiều rồi.
Thịnh Thiên Kim nhìn nhìn thời gian, sắp mười hai giờ rồi, tính đi trước.
“Cậu phải đi à? Vậy nói với Hi Nhiên một tiếng đi.” Đỗ Thiên Mỹ nói.
Thịnh Thiên Kim nhìn một vòng, không phát hiện bóng dáng của Lý Hi Nhiên.
Không chỉ Lý Hi Nhiên, ngay cả bóng dáng của Tôn Bân cũng không thấy.
“Thôi, mình gửi tin nhắn cho cậu ấy sau.” Thịnh Thiên Kim nói.
“Vậy mình cũng về. Không uống nổi nữa.”
Đỗ Thiên Mỹ nói, đá văng người bên cạnh ra, cầm lấy túi của mình đeo lên vai, đi ra phía ngoài.
...
Bên ngoài căn phòng Tôn Bân bao hôm nay, có một cái sân.
Thịnh Thiên Kim và Đỗ Thiên Mỹ mới vừa đi từ trong ra, chợt nghe thấy tiếng tranh cãi từ trong sân truyền đến.
“Sính Đình là bạn anh. Hôm nay là sinh nhật anh, Sính Đình đến lúc mừng anh thì sao? Em đừng cố tình gây sự được không?”
“Hu hu hu...em ghét cô ta, em không muốn nhìn thấy cô ta...anh nói cô ta đi đi...”
“Đi cái gì mà đi? Lý Hi Nhiên, em đừng được một tấc lại muốn tiến một thước được không? Em cũng không nhìn lại mình? Trên dưới toàn thân em, chỗ nào là không sửa? Nếu ba em không có chút tiền, ai sẽ để ý đến em? Ngực giả, mũi giả, mắt giả...”
“Hu hu hu...Tôn Bân, dieendaanleequuydoon – V.O, sao anh lại có thể nói em như vậy chứ?“...
Nghe đến đó, Thịnh Thiên Kim và Đỗ Thiên Mỹ nhìn nhau, đi nhanh đến chỗ sân.
Chờ bọn họ đến chỗ sân, vừa hay nhìn thấy Tôn Bân che chở một cô gái, đang mắng Lý Hi Nhiên.
Mà Lý Hi Nhiên nước mắt nước mũi, khóc rất đáng thương.
“Tôn Bân, anh muốn đi đâu? Đừng đi...”
“Cút ngay...”
Tôn Bân muốn dẫn cô gái đó đi, Lý Hi Nhiên đi ngăn cản anh ta, trực tiếp bị Tôn Bân hất một cái ngã xuống đất.
“Tôn Bân, anh đang làm gì vậy?”
Đỗ Thiên Mỹ kêu lớn một tiếng, đi qua chỗ Lý Hi Nhiên, nâng cô từ dưới đất dậy.
Thịnh Thiên Kim cũng đi theo qua.
Tôn Bân nhìn thấy các cô đến, vẻ mặt dịu lại một chút: “Các em tới đúng lúc! Lý Hi Nhiên uống rượu, đang điên vì rượu, các em dẫn cô ấy đi nhanh đi!”
“Hu hu hu...không, không phải như thế...anh ấy, anh ấy và cô gái kia...” Lý Hi Nhiên khóc sướt mướt, nói: “Mình nhìn thấy anh ấy hôn cô ta ở đây...hu hu...”
“Tôn Bân, Hi Nhiên nói có đúng không?”
Tính cách Đỗ Thiên Mỹ là loại chỉ cần một chút sẽ bùng nổ.
Vừa nghe thấy như vậy, chỗ nào còn chịu để yên.
Tôn Bân chống lại ánh mắt cô, có chút chột dạ: “Chỉ là uống chút rượu, vậy cũng không có gì.”
“Anh Tôn Bân nói không sai, là Lý Hi Nhiên chuyện bé xé ra to.” Đúng lúc này, cô gái vốn được Tôn Bân che chở, đột nhiên đứng ra, nói.
Thịnh Thiên Kim sửng sốt.
Cô gái này thật không biết xấu hổ?
Ai nghĩ tới, Đỗ Thiên Mỹ nhìn thấy vẻ ngoài của cô gái đó, sau đó cả người đều nổ tung: “Mã Sính Đình, dĩ nhiên là cô!”
“Cô ta chính là Mã Sính Đình?”
Mắt Thịnh Thiên Kim trừng lớn, ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt.
Mã Sính Đình cười cười, nhìn các cô khiêu khích.
Thịnh Thiên Kim nhìn khuôn mặt dày lớp trang điểm kia, nhớ tới một chuyện Đỗ Thiên Mỹ từng đề cập với cô.