Tổng Giám Đốc, Đừng Tới Đây!

Chương 71: Chương 71: “Người qua đường” bị ngộ thương




Ba người Đỗ Thiên Mỹ, Tiếu Tử Du, cùng với Lý Hi Nhiên, xem như là thanh mai trúc mã.

Tiếu Tử Du thích ăn chơi, Đỗ Thiên Mỹ thích xa xỉ, mà Lý Hi Nhiên lại điên cuồng phẫu thuật thẩm mỹ.

Về chuyện Lý Hi Nhiên phẫu thuật thẩm mỹ...

Đỗ Thiên Mỹ từng kể với cô, thật ra không phải ngay từ ban đầu, Lý Hi Nhiên đã thích phẫu thuật thẩm mỹ.

Vốn sau này cô ấy yêu thích phẫu thuật thẩm mỹ, là vì một chàng trai.

Lúc Lý Hi Nhiên học trung học, đã từng yêu một chàng trai.

Lý Hi Nhiên rất yêu chàng trai đó.

Nhưng sau này, chàng trai này lại bị bạn khuê mật của Lý Hi Nhiên lúc đó là Mã Sính Đình dẫn đi. Không chỉ như thế, lúc chàng trai này đá Lý Hi Nhiên một cú, còn đả kích cô, nói cô xấu, mỗi lần hôn cô, đều ghê tởm đến buồn nôn...

Lần đó, Lý Hi Nhiên nhận đến đả kích rất lớn.

Đỗ Thiên Mỹ luôn luôn khuyên bảo cô.

Tiếu Tử Du còn dẫn người đi dạy dỗ chàng trai kia.

Nhưng, vậy cũng không thể bù lại những tổn thương mà chàng trai đó đã gây ra cho Lý Hi Nhiên.

Từ đó về sau, Lý Hi Nhiên lại điên cuồng say mê phẫu thuật thẩm mỹ.

Cô cảm thấy, mình không hạnh phúc trong chuyện tình yêu, là bởi vì chính mình xấu.

Nếu cô trở nên xinh đẹp, có thể nhận được hạnh phúc hoàn mỹ.

...

Những ngày tiếp theo, Đỗ Thiên Mỹ và Tiếu Tử Du chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Hi Nhiên càng lún càng sâu.

Mà Mã Sính Đình cướp chàng trai đó không bao lâu, đã bỏ chàng trai đó, sau đó đi quấn lấy người khác.

Mấy năm nay, Mã Sính Đình đều ở nước ngoài.

Không nghĩ tới bây giờ lại trở lại.

Không chỉ trở lại, còn không biết nghe được ở đâu, bạn trai hiện giờ của Lý Hi Nhiên là Tôn Bân.

Kết quả, lặp lại kế cũ, dụ dỗ Tôn Bân.

...

“Các cô đủ chưa! Sính Đình vô tội, dieendaanleequuydoon – V.O, là tôi uống rượu, hôn cô ấy, không có chút gì liên quan đến cô ấy.” Tôn Bân kéo Mã Sính Đình, nói. Nói tới đây, hắn lại quay đầu, trừng Lý Hi Nhiên: “Lý Hi Nhiên, cô đừng cố tình gây sự nữa.”

Nói xong, dẫn Mã Sính Đình rời đi.

Lý Hi Nhiên khóc rất đáng thương.

“Anh đứng lại đó cho tôi!”Đỗ Thiên Mỹ bùng nổ: “Sao trên đời này lại có thể có loại người thối nát như anh!”

Nói xong, nắm túi ném về phía Tôn Bân và Mã Sính Đình.

“Đỗ Thiên Mỹ, có phải cô điên rồi không!”

“A a! Đầu tôi...”

Tôn Bân và Mã Sính Đình kêu.

Rất nhanh, bọn họ đã bắt đầu đánh trả.

Tôn Bân là đàn ông, sức chiến đấu của Đỗ Thiên Mỹ có mạnh, khó tránh khỏi cũng sẽ bị chịu thiệt.

Bên kia, Lý Hi Nhiên đã khóc thành người lệ.

Thịnh Thiên Kim nhìn thấy, không được, cô phải giúp Đỗ Thiên Mỹ.

Cô nhìn chung quanh một chút, nhìn thấy vòi nước nằm trên mặt cỏ, trong lòng lập tức nghĩ ra một kế.

Cô vọt tới mặt cỏ, vặn mở chốt, kêu lớn một tiếng: “Thiên Mỹ tránh ra”, sau đó phun nước lên người Tôn Bân và Mã Sính Đình.

“A a a! Quần áo của tôi!”

“Đừng phun...”

Tôn Bân và Mã Sính Đình thét chói tai.

Bọn họ muốn bỏ chạy, ai biết Đỗ Thiên Mỹ lại nhặt được cây gậy, cản ở trên đường. Chỉ cần bọn họ đi đến, cầm gậy đánh bọn họ. Nếu bọn họ chạy về phía bên kia, Thịnh Thiên Kim lại phun bọn họ.

Vì thế rất nhanh, bọn họ đã bị xối cho ướt sũng.

“Ha ha ha...cho các anh đắc ý!” Đỗ Thiên Mỹ cười to.

Thịnh Thiên Kim cũng cười.

“Đừng phun...”

“Lý Hi Nhiên, cô bảo bọn họ dừng tay...”

Tôn Bân kêu.

Bởi vì Thịnh Thiên Kim tập trung chú ý hai người bọn họ, cho nên không để ý người vừa đi tới bên cạnh.

“Rào rào...”

Lúc Mã Sính Đình có ý đồ chạy trốn, Thịnh Thiên Kim trực tiếp chuyển ống nước, tính cả người mới tới kia, đều bị xối cả người là nước.

Lúc cô thấy rõ người đến là ai, sợ tới mức thả vòi nước trong tay rơi “bộp” xuống đất.

“Bạch, Bạch Thận Ngôn?”

Thịnh Thiên Kim há miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.