Edit: V.O
Bên kia ầm ĩ một lát, rốt cụộc Đỗ Thiên Mỹ cũng cướp lại điện thoại.
“Niệm Niệm, cậu thật sự không sao à?” Đỗ Thiên Mỹ hỏi.
“Không sao. Chỉ là đầu có chút đau, cậu cầm chút thứ gì tỉnh rượu đến cho mình đi.” Cố Niệm nói.
“Ai hỏi cậu chuyện này!” Đỗ Thiên Mỹ giận: “Mình đang hỏi chuyện Bạch gia... tối hôm qua cậu... đợi chút, không phải là cậu không nhớ gì đó chứ?”
“Tối hôm qua? Không phải tối hôm qua là sinh nhật của Tiểu Miêu, chúng ta cùng nhau uống rượu sao?” Cố Niệm đè cái đầu nhói đau, nói: “Chẳng lẽ, còn xảy ra chuyện gì mình không nhớ rõ? Đừng nói là mình ngủ với cậu.”
“Ngủ với mình? Cậu cũng phải có dụng cụ gây án chứ. Mình nói với cậu, tối qua cậu...”
...
“Cái gì mà lung tung vậy chứ?”
2 phút sau, Cố Niệm ngắt lời Đỗ Thiên Mỹ: “Bạch gia? Mình còn là Hắc gia đó. Mình không biết. Được rồi, mình biết rồi, không phải là có tiền sao? Đời này của Cố Niệm mình, không thiếu nhất chính là tiền... được rồi được rồi, cậu cứ chuyện bé xé ra to. Mình đau đầu, đi ngủ tiếp một lát đây... được rồi, mình biết rồi...”
Cố Niệm cúp điện thoại.
Bạch gia?
Cái quỷ gì chứ?
Nhất thời, trong đầu hiện ra một người đàn ông cao to đen đủi mặt sẹo.
Ông trời ơi!
Cô còn thất lễ với người ta?
Khẩu vị cũng nặng quá rồi.
...
Chuyện đêm đó, rất nhanh đã bị Cố Niệm vứt ra sau đầu.
Qua vài ngày, Cố Niệm cùng bạn đến nhà hàng ăn cơm, lại gặp Bạch Thận Ngôn.
“Nhanh cúi đầu, nhanh chút!”
Cố Niệm ngồi ở trên ghế, đang chuẩn bị gọi cơm, kết quả Đỗ Thiên Mỹ lại liên tục ấn đầu cô.
“Cậu làm gì vậy? Nhanh thả mình ra!” Cố Niệm kêu la.
Ai nghĩ tới, Lý Hi Nhiên ở đối diện lại giúp đỡ Đỗ Thiên Mỹ, lấy túi che mặt cô.
Đúng lúc này, Bạch Thận Ngôn dẫn theo người, đi qua bên cạnh các cô.
Đỗ Thiên Mỹ và Lý Hi Nhiên, vừa ấn cô, bản thân cũng chột dạ cúi đầu.
Nhưng, Bạch Thận Ngôn hoàn toàn không nhìn về phía các cô, không chớp mắt đi qua.
“Đỗ Thiên Mỹ, Lý Hi Nhiên, hai người phát bệnh gì vậy?”
Bạch Thận Ngôn vừa mới đi qua, dieendaanleequuydoon – V.O, Cố Niệm đã tránh khỏi hai người, nổi cáu.
“Suỵt, bà cô của tôi, cậu nhỏ tiếng chút.”
Đỗ Thiên Mỹ sợ tới mức, nhanh chóng che miệng cô lại.
“... đám này, nhanh, thả...”
Cố Niệm gỡ tay Đỗ Thiên Mỹ.
Đỗ Thiên Mỹ chờ Bạch Thận Ngôn ngồi xuống, sau đó mới từ từ bỏ tay ra khỏi miệng Cố Niệm.
“Rốt cuộc hai người đang làm cái quỷ gì vậy?” Cố Niệm nói.
“Suỵt!”
Đỗ Thiên Mỹ và Lý Hi Nhiên, đồng thời ra hiệu với cô.
“Hả?”
Cố Niệm không hiểu ra sao.
“Cậu nhìn cái bàn sau lưng cậu.” Lý Hi Nhiên chỉ chỉ về phía cô.
Phía sau?
Cố Niệm nghi ngờ, quay đầu, nhìn về phía sau.
Bàn bên này của các cô, cách một mặt tường ca rô với cái bàn phía sau. Trên mặt tường ca rô, bày đầy các loại bồn hoa xanh. Sau khi Cố Niệm quay đầu, đã nhìn thấy một loạt xanh biếc. Sau đó, phía sau màu xanh biếc này, lộ ra một khuôn mặt.
Lúc Cố Niệm nhìn thấy khuôn mặt đó, đôi mắt nháy mắt sáng ngời, không nhịn được hô: “Oa, cực phẩm! Đồ ăn của mình!”
“Đồ ăn cái đầu cậu!”
Đỗ Thiên Mỹ gõ mạnh đầu cô, giận cô không có chí hướng: “Đến lúc này rồi, còn nghĩ tới đàn ông.”
Bốn người bọn họ, Tiếu Tử Du thích ăn chơi, được xưng là “Tiểu vương tử quán bar” ; Lý Hi Nhiên cực kỳ điên cuồng phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ cần gặp lại sau một thời gian ngắn, cô sẽ đổi một khuôn mặt khác; còn cô, tương đối hám làm giàu, thích khoe của; về phần Cố Niệm, ham thích duy nhất, có lẽ chính là nam sắc.
Chỉ cần là nhìn thấy bộ dạng đẹp đẽ, sẽ không thể chuyển chân.
Lúc trước coi trọng Chu Hi, 99% nguyên nhân, chính là bộ dạng của hắn phù hợp với thẩm mỹ của cô.