Edit: V.O
“Nhanh chùi nước miếng của cậu đi.” Đỗ Thiên Mỹ nhìn vẻ mặt “vô dụng” kia: “Cậu có biết, anh ta là ai không?”
“Anh ta là ai? Chẳng lẽ, mình nên biết? Không, đúng là mình nên biết. Đàn ông cực phẩm như vậy, bề ngoài tuấn tú lạnh lùng, luôn khiến cho người ta có cảm giác nhìn thấy mà sợ. Loại này chỉ cần đứng trong đám đông, sẽ lập tức trở thành tiêu điểm, hơn nữa khiến cho người ta thần phục...” Cố Niệm bỏ vẻ kiêu căng, vẻ mặt si mê, nói.
“Dừng lại ảo tưởng háo sắc của cậu đi.” Đỗ Thiên Mỹ nói: “Cậu thật không biết anh ta là ai à?”
“Là ai, là ai?”
“Bạch Thận Ngôn.”
“Bạch Thận Ngôn?” Cố Niệm trầm tư một lát, sau đó nói: “Tên rất hay, cũng chỉ có anh ấy mới xứng với cái tên này.”
Vẻ mặt Đỗ Thiên Mỹ không biết nói gì: “Cậu thật không nhớ rõ anh ta hả ?”
“Ơ?”
“Anh ta chính là Bạch gia đó! Lúc sinh nhật Tiểu Miêu, người đàn ông xui xẻo bị cậu ói cả người!” Lý Hi Nhiên nói.
“Cái gì?”
Cố Niệm vừa nói xong, nhanh chóng che miệng, nhìn về phía Bạch Thận Ngôn, phát hiện hình như y không chú ý, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: “Ý cậu là nói, anh ta là cái người tối hôm đó?”
Cái người bị cô tưởng tượng thành, “Hắc gia” vạm vỡ mặt sẹo?
“Không sai!”
Đỗ Thiên Mỹ và Lý Hi Nhiên, đồng thời gật đầu.
Cho nên, đừng đi trêu chọc anh ta, Cố Niệm. Lấy thân thể nhỏ bé của cậu, là không thể trêu vào người ta.
“Bộp...”
Nhưng, dường như Thượng Đế không nghe thấy lời cầu nguyện ở sâu trong nội tâm các cô. Cố Niệm đứng phắt dậy, cười gian xảo với các cô: “Hai người ngồi yên ở đây đợi, mình đi chào hỏi Bạch Thận Ngôn nhà mình.”
“Đừng đi, quay về!”
“Cố Niệm, con nhỏ khốn nạn nhà cậu, cẩn thận chơi với lửa có ngày chết cháy!”
...
Cố Niệm hôn gió với hai người, sửa sang lại váy một chút, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến chỗ Bạch Thận Ngôn.
...
Người ngồi ở đối diện Bạch Thận Ngôn, đang chuyện trò vui vẻ, tích cực thúc đẩy không khí.
Đột nhiên, dieendaanleequuydoon – V.O, Bạch Thận Ngôn nhíu mày, người đối diện lập tức im lặng.
“Bạch Thận Ngôn phải không? Xin chào, tôi là Cố Niệm. Anh có thể gọi tôi là Niệm Niệm.” Lúc giọng nói Cố Niệm vang lên, cằm Bạch Thận Ngôn căng cứng, ánh mắt thoáng hiện lên không vui.
Nhưng, dường như Cố Niệm không phát hiện được sự lạnh lùng của y, đi đến bên cạnh y mà không hề bị ảnh hưởng gì.
Bạch Thận Ngôn không nhìn cô, vẫn giữ bộ dạng vừa rồi.
Cố Niệm lại khom người, tiến tới gần y một chút.
Khoảnh khắc cô tới gần, ngón tay nhỏ của Bạch Thận Ngôn, hơi run run.
Người quen biết y đều biết, đây là lúc y không kiên nhẫn nhất. Người trêu chọc y, lại không biết bớt lại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Đáng tiếc, người hôm nay y lại gặp được chính là Cố Niệm không biết trời cao đất rộng.
Oa, không nghĩ đến gần mới thấy, còn đẹp trai hơn trong tưởng tượng. Trong những người đàn ông cô từng gặp, giá trị nhan sắc của Bạch Thận Ngôn, tuyệt đối có thể chen vào top 3. Hơn nữa khí thế “Người sống chớ lại gần”, Cố Niệm cảm thấy mình có thể tạm thời tặng ngai vàng top 1 cho y.
“Anh còn nhớ tôi không?”
Cố Niệm thu lại ánh mắt nóng rực, dịu dàng hỏi.
Bạch Thận Ngôn không phản ứng.
Cố Niệm không nổi giận, loại đàn ông này, tấn công, ít nhất là độ khó bốn sao.
Chẳng qua, từ trước đến nay Cố Niệm cô thích khiêu chiến.
Cô tiếp tục nói: “Bốn ngày trước, ở quán bar Huy Hoàng, tôi uống say, không cẩn thận... sau khi tỉnh lại, trong lòng vô cùng áy náy, luôn luôn muốn tìm lúc, gặp mặt nói lời xin lỗi với anh. Nhưng, công việc của anh bận rộn, tôi luôn luôn không tìm được lúc thích hợp. Chẳng qua thật may, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau ở đây, coi như là duyên phận. Bạch Thận Ngôn tiên sinh, anh có thể cho tôi một cơ hội bồi thường anh không?”