“Thật xin lỗi, tổng giám đốc Thượng Quan vừa nói gì vậy, Dĩ Mạch lại thất thần rồi.”
Vẻ mặt An Dĩ Mạch tỏ vẻ xin lỗi, Thượng Quan Niên cũng không muốn so đo với cô, kỳ thực cũng không có chuyện gì, cho tới nay ông đều rất tò mò về cô gái này, hơn nữa, cô gái này lại thần bí như thế.
“Ha ha, không có gì, chỉ muốn hỏi An tiểu thư tới đây đã quen thuộc chưa? Không nên khách khí, cứ coi đây như nhà của mình là tốt rồi. Vì không biết An tiểu thư sẽ đến, cho nên không biết An tiểu thư thích ăn món gì, những đồ ăn này vẫn hi vọng An tiểu thư có thể hài lòng.
Thượng Quan Niên chỉ chỉ những món ăn trên bàn, An Dĩ Mạch có chút thụ sủng nhược kinh (*), lập tức lắc đầu.
(*)Thụ sủng nhược kinh: được ủng ái mà lo sợ.
“Tổng giám đốc Thượng Quan quá khách khí rồi, đây là Dĩ Mạch không mời mà tới, đã quấy rầy rồi.”
“Nào có, trong nhà chỉ có một đứa con gái là Hồng Hồng, An tiểu thư xinh đẹp đáng yêu, nếu có thời gian thì nên qua lại nhiều một chút, Hồng Hồng không hiểu chuyện, có thể cho Hồng Hồng đi theo An tiểu thư học hỏi chút ít, thứ hai, cũng có thể theo bồi lão già này. Lần đầu tiên nhìn thấy An tiểu thư, không hiểu sao tôi lại có một cảm giác thân thiết.”
“Tổng giám đốc Thượng Quan nghiêm trọng quá rồi, đây là vinh hạnh của Dĩ Mạch, nếu không ngại thì hãy kêu cháu là Dĩ Mạch được rồi, cháu là vãn bối, ngài gọi An tiểu thư, cháu có chút không quen.”
“Được được được...”
Thượng Quan Niên nói ba chữ tốt liên tiếp, vẻ mặt cũng vui mừng và hiền lành lên hẳn, có thể thấy được ông càng ngày càng thích An Dĩ Mạch. Ở dưới mặt bàn, An Mặc Hàn nắm lấy ngón tay của An Dĩ Mạch, cô nghịch ngợm quay lại le lưỡi với anh. Trong lúc hai người nghịch ngợm lại càng khiến Thượng Quan Hồng đỏ mắt, nhưng lại trở ngại Thượng Quan Niên ở đây nên không dám nói gì.
Vừa rồi ba cô nói cô không hiểu chuyện, bảo cô theo học hỏi An Dĩ Mạch nhiều hơn. Nếu lúc này cô lại phát tính, ba cô nhất định sẽ không tha cho cô.
Một bữa cơm, ngoại trừ Thượng Quan Hồng ra thì tất cả bọn họ đều nói chuyện cực kỳ vui vẻ. Trong quá trình tiếp xúc này, An Dĩ Mạch cũng hiểu biết thêm một chút về Thượng Quan Niên, cũng sẽ không vì Thượng Quan Hồng mà không thích Thượng Quan Niên.
Đương nhiên, Thượng Quan Niên cũng vô cùng thích An Dĩ Mạch, không những có cảm giác quen thuộc và thân thiết với cô gái này, mà quan trọng hơn là ông biết rõ cô gái này có khát vọng của mình, chịu cố gắng. Hiện tại, cũng có phòng làm việc riêng. Càng ngày càng hiểu rõ An Dĩ Mạch, Thượng Quan Niên càng yêu thích An Dĩ Mạch nhiều hơn.
Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, tiếp đó, Thượng Quan Niên cũng bắt đầu nói mục đích chính với An Mặc Hàn, đó là việc hợp tác của hai công ty về một mảnh đất trong trung tâm thành phố B. Hiện giờ có rất nhiều công ty thèm muốn mảnh đất trống này, tập đoàn Thượng Quan đã có ý với mảnh đất này từ lâu nhưng hiện giờ phần lớn tài chính của tập đoàn Thượng Quan đã rót hết vào Đồng Thoại Thương Thành, cho nên ý tứ của Thượng Quan Niên chính là là muốn hợp tác cùng Mặc Mạch quốc tế.
“Tổng giám đốc Thượng Quan cũng hứng thú với bất động sản sao?”
An Mặc Hàn nhíu mày. Tất cả mọi người đều biết, sản nghiệp của tập đoàn Thượng Quan chủ yếu là giới giải trí, đương nhiên giải trí Thiên Ngu chỉ là một công ty rất nhỏ trong tập đoàn Thượng Quan.
“Ha ha, An tổng không phải cũng hứng thú với giới giải trí đó sao.”
“Ha ha, được. Chuyện này ngày sau Mặc Hàn sẽ có một câu trả lời vừa ý cho chú Thượng Quan.”
“Được, tôi đợi.”
Việc đàm phán hợp tác cứ thành công như vậy, Thượng Quan Niên còn nhắc đến chuyện Hàn Ngữ Yên tiến vào giải trí Mặc Mạch. Tuy nhiên, trên thương trường thắng làm vua thua làm giặc, toàn bộ đều xuất phát hướng đến lợi ích. Nhưng đối với chuyện này, An Mặc Hàn quả thật có chút áy náy với Thượng Quan Niên. Dù sao, anh cũng không phải quá quang minh chính đại để Hàn Ngữ Yên vào giải trí Mặc Mạch, mà hôm nay hợp đồng này hình thành, anh và Thượng Quan Niên cũng coi như huề nhau.
“Tổng giám đốc An vĩ đại của chúng ta cũng biết áy náy à? Không phải nói thương trường như chiến trường sao, thắng làm vua thua làm giặc, toàn bộ đều là lợi ích. Sao vậy, anh thấy cắn rứt lương tâm à?
Từ Thượng Quan gia trở về, An Dĩ Mạch tắm rửa sạch sẽ xong đi ra ngoài. Cô trêu đùa nhìn người đàn ông trong phòng tắm. Cô không hề nhìn ra An Mặc Hàn vì áy náy nên mới đáp ứng hợp tác với Thượng Quan Niên.
“Em cảm thấy sao?”
An Mặc Hàn bước ra khỏi phòng tắm, trên người quấn một áo tắm, còn dùng tay xoa xoa mớ tóc ướt sũng, sau đó đi đến bên giường, nhéo An Dĩ Mạch vừa vặn trúng ngay mông cô.
An Dĩ Mạch bắt được cái tay của anh, xoa tóc cho anh. Cái tay còn lại của An Mặc Hàn không thành thật mà sờ qua sờ lại cái mông của An Dĩ Mạch.
“Anh đứng đắn chút đi.”
An Dĩ Mạch giận dữ, lúc này An Mặc Hàn mới đàng hoàng không di chuyển nữa. Mặc dù không di chuyển nhưng tay vẫn nằm ở vị trí cũ.
“Mảnh đất trống này anh cũng muốn ăn?”
An Dĩ Mạch chớp chớp đôi mắt đẹp, trong mắt đều là hấp dẫn, nhưng tay cô cũng rất đứng đắn mà cầm khăn lau tóc cho anh.
“Quả nhiên người hiểu anh chỉ có mỗi Dĩ Mạch.”
An Mặc Hàn cười, anh biết, cứ coi như những người khác không hiểu anh, nhưng ở trước mặt Dĩ Mạch, anh không giấu giếm nổi điều gì. Quả nhiên An Dĩ Mạch lại đoán trúng chuyện này.
“Quả thật, anh đã sớm nhìn trúng mảnh đất trống này, có điều vấn đề của anh và vấn đề của tập đoàn Thượng Quan lại giống nhau.”
An Mặc Hàn kéo An Dĩ Mạch để cô đối mặt với anh, An Dĩ Mạch cũng rất nghe lời để khăn lông trong tay xuống, ngồi ở trên đùi của anh, cánh tay ngọc ôm thật chặt cổ của anh.
“Thiếu hụt tài chính?”
An Dĩ Mạch cau mày, không dám xác định. Không đúng, là không dám tin, Mặc Mạch quốc tế là công ty xếp hạng thứ nhất trên toàn thế giới, không thể nào thiếu tiền vốn được.
An Mặc Hàn lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu, cuối cùng cũng khiến vẻ mặt của An Dĩ Mạch nổi lên nghi ngờ.
“Rốt cuộc là phải hay không phải, anh vừa gật đầu, rồi lại lắc đầu, tính vòng vo đến bao giờ nữa?”
An Dĩ Mạch dứt khoát lấy tay giữ lại đầu của An Mặc Hàn, để anh không thể động đậy nữa.
“Em chờ anh một lát.”
An Mặc Hàn hôn lên trán của An Dĩ Mạch, sau đó đi khỏi phòng ngủ, chỉ chốc lát sau đã quay lại, chẳng qua lần này trên tay có thêm một cái laptop.
Chỉ thấy An Mặc Hàn gõ gõ kéo kéo trên máy tính, sau đó đưa màn hình tới trước mặt của An Dĩ Mạch.
Dĩ Mạch nghi ngờ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhìn lên màn hình máy tính.
“Công ty đá quý Mạch Duyên?”
An Dĩ Mạch thấy mấy chữ to nổi bật trên màn hình, sau đó di chuyển con chuột qua lại màn hình. Chừng 20 phút sau, An Dĩ Mạch rốt cuộc cũng xem xong tất cả tài liệu, sau đó vẻ mặt của cô đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa.
“Mặc Hàn...”
An Dĩ Mạch quay lại nhìn gương mặt tươi cười tà mị của người đàn ông đối diện. Người đàn ông này, làm sao cô có thể không yêu được chứ.
“Sao vậy? Có cảm động không?”
An Mặc Hàn giơ một tay lên mắt cô, che đi giọt lệ vừa mới chảy xuống trong mắt cô.
“Đứa ngốc, người xấu, đều tại anh, vụng trộm làm nhiều chuyện như vậy để cho em khóc.”
Hai tay cô đập vào ngực của anh, có điều cô lại chảy những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô nghĩ giờ phút này cô là người hạnh phúc nhất trên thế giới, bởi vì có người đàn ông này ở đây.
“Được được được, đều tại anh, ngoan, đừng khóc!”
An Mặc Hàn hơi vụng về lau nước mắt cho cô, còn An Dĩ Mạch thì vừa khóc vừa cười khiến An Mặc Hàn hoàn toàn bất đắc dĩ. Thật ra, An Mặc Hàn sợ nhất là An Dĩ Mạch khóc, nếu anh biết cô vì chuyện này mà khóc thành như vậy, nhất định anh sẽ không để cô biết. Kết quả, nhìn đi, hiện tại vừa khóc vừa cười, dỗ kiểu gì cũng không nín được.