Tổng Giám Đốc Gian Manh Chỉ Yêu Vợ

Chương 79: Chương 79




Editor: MarisMiu

“Được rồi, ngoan nào, đừng khóc nữa. Thực xin lỗi, là anh sai rồi.”

Cuối cùng không còn biện pháp nào khác, An Mặc Hàn chỉ có thể nhận sai. Mặc dù anh không biết mình sai ở chỗ nào, nhưng điều này cũng chọc cười An Dĩ Mạch, lập tức khiến cô nín khóc.

“Anh làm gì mà nói xin lỗi em.”

Mặc dù cô nói với giọng trách mắng, nhưng cũng không phải là thật. Thấy người đàn ông này ngốc chưa, thế mà lại nhận lỗi với cô. An Dĩ Mạch cười cười với An Mặc Hàn, giọt nước mắt còn sót lại rơi xuống má, An Mặc Hàn nhìn thấy liền cúi đầu hôn lên giọt nước mắt của cô, sau đó ôm lấy cô.

“Anh chọc em khóc, đương nhiên là anh phải xin lỗi rồi.”

Lúc này, An Dĩ Mạch mới không dễ dàng dừng khóc, An Mặc Hàn cũng không dám nói thật rằng anh cảm thấy mình không sai, nếu không, cô khóc nữa thì anh thật sự không có biện pháp nào rồi.

“Đồ ngốc. . .”

An Dĩ Mạch cười gọi anh, cô cảm giác anh chính là đồ ngốc, Đại Ngốc Nghếch.

“Được được, anh là đồ ngốc, chỉ cần em không khóc nữa, anh là cái gì cũng được hết.”

An Mặc Hàn đau lòng ôm lấy cô, xoa nhẹ mái tóc của cô.

“Anh làm cái này từ lúc nào vậy?”

An Dĩ Mạch rốt cuộc cũng giữ được cảm xúc của mình, bắt đầu hỏi An Mặc Hàn về vấn đề quan trọng.”

Bốn năm trước công ty đá quý Mạch Duyên đột nhiên xuất hiện trên thị trường đá quý. Nếu như nói tập đoàn quốc tế Hạo Thiên thần bí, như vậy đá quý Mạch Duyên lại càng thần bí hơn. Không ai biết người lãnh đạo của công ty đá quý Mạch Duyên là ai, cho tới nay, tất cả hoạt động trong giới kinh doanh, cũng chỉ có Tổng giám đốc Jeo tham dự cho công tý đá quý Mạch Duyên này. Vì vậy, cho tới bây giờ chưa một ai gặp qua người phụ trách đá quý Mạch Duyên.

Dĩ nhiên, ngoại trừ việc này, điều lợi hại nhất là mặc dù đá quý Mạch Duyên không đánh vào thị trường thế giới, nhưng nó chỉ đứng sau công ty đá quý Thước Quang quốc tế.

Trước kia, khi lần đầu tiên An Dĩ Mạch tình cờ nghe được tên của công ty này không hiểu sao lại có ấn tượng tốt với công ty này. lê quý đôn marismiu lê quý đôn Cô nhớ cô đã từng nói qua với An Mặc Hàn, một ngày nào đó, cô cũng muốn có công ty như vậy. Nhưng thật không nghĩ tới, thế mà trong một đêm cô đã trở thành tổng giám đốc của công ty Mạch Duyên, hiện tại chính cô vẫn không cách nào tiếp thu được sự thay đổi này.

“Năm năm trước, khi lần đầu tiên em nói cho anh biết mơ ước của em, anh đã bắt đầu chuẩn bị. Dĩ nhiên, lấy năng lực của anh nhất định không đủ. Mạch Duyên là do anh, Ti Dạ, và Nam Huyễn ba người chúng ta cùng lén làm, định vào dịp sinh nhật năm nay của em sẽ nói cho em biết. Nhưng nếu hôm nay em hỏi, anh cũng tiện nói cho em biết luôn.”

“Nhưng cái này với tài chính của Mặc Mạch quốc tế thì có quan hệ gì?”

Hiện tại, Dĩ Mạch cũng đã bắt đầu tiếp nhận sự thật này, có điều cô nghĩ mãi không ra, nó và Mặc Mạch quốc tế rốt cuộc có quan hệ gì. Chắc không phải là An Mặc Hàn lén tham ô tiền bạc ở Mặc Mạch quốc tế để đầu tư vào công ty này chứ.

“Đúng, em nên đoán được, anh dùng tiền của Mặc Mạch quốc tế đầu tư kinh doanh vào công ty này.”

“Anh điên rồi, như vậy nếu Hội Đồng Quản Trị biết sẽ bãi nhiệm anh.”

An Dĩ Mạch nhíu mày, nhưng vẻ mặt An Mặc Hàn lại bình thường.

“Được rồi, lừa em thôi.”

“Thật sao? Vậy anh nói cho em biết là có chuyện gì xảy ra?”

Vẻ mặt An Dĩ Mạch nghiêm túc, An Mặc Hàn bất đắc dĩ gật đầu liền nói rõ tất cả mọi việc cho An Dĩ Mạch.

Thì ra là đá quý Mạch Duyên muốn lọt vào Top 50 thế giới, nên nhận một vụ làm ăn lớn, bởi vì tiền bạc không đủ nên để Jeo lấy thân phận Tổng giám đốc đá quý Mạch Duyên đi Mặc Mạch quốc tế tìm kiếm trợ giúp Dĩ nhiên, An Mặc Hàn cũng triệu tập ban Hội Đồng Quản Trị, chuyện này cũng đã trải qua sự đồng ý của ban Hội Đồng Quản Trị .

“Anh làm em sợ muốn chết.”

An Dĩ Mạch cáu giận, thiệt thòi vừa rồi cô vẫn còn vì anh lo lắng lâu như vậy, người này là phôi đản, đúng vậy, Đại Phôi Đản (*).

(*) Đại phôi đản: ý mắng người, là đồ trứng thối.

“Được rồi, anh sai rồi. Ngoan, không giận ha, hôm nào anh dẫn em đi xem đá quý Mạch Duyên xem một chút, đây chính là công ty của em, về sau em phải học được cách kinh doanh nó.”

An Mặc Hàn khẽ hôn lên gò má của An Dĩ Mạch.

“Được” An Dĩ Mạch trả lời.

Nhưng môi của An Mặc Hàn cũng không dời đi gò má của An Dĩ Mạch, mà càng nhiệt tình hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô. Đương nhiên, Dĩ Mạch cũng rất chủ động, tiếp đó, hai người liền triền miên với nhau, một khúc nhạc hay cũng theo đó phổ thành.

Trời đã sáng, khi tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu vào, An Dĩ Mạch liền chậm rãi mở mắt, nhìn qua người bên cạnh đã đi rồi, An Dĩ Mạch cầm điện thoại nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi, thảo nào An Mặc Hàn đã rời giường.

An Dĩ Mạch đang muốn rời giường đi làm việc, lại đột nhiên nghĩ tới hôm nay là chủ nhật, không cần đi. Sau đó cô lại lười biếng làm tổ ở trên giường rồi suy nghĩ xem hôm nay mình sẽ làm gì

Trong lúc An Dĩ Mạch còn đang suy nghĩ mình sẽ làm gì thì di động của cô vang lên, An Dĩ Mạch cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy là một dãy số xa lạ, cô nghi ngờ ấn nút trả lời.

“Xin chào, tôi là An Dĩ Mạch.”

Không lâu sau, bên đầu dây điện thoại bên kia liền truyền đến như một giọng nói cũng trong veo y như của cô.

“Dĩ Mạch, tôi là Lillian.”

“Cô Lillian?”

Thật sự An Dĩ Mạch không nghĩ tới Lillian sẽ gọi điện thoại cho cô, giống như từ sau tiệc sinh nhật của Thượng Quan Hồng, cô không liên lạc với Lillian. Hơn nữa, Hàn Ngữ Yên vừa đến giải trí Mặc Mạch, cô Lillian làm người đại diện của cô ta nhất định sẽ rất bận rộn. Không nghĩ tới hôm nay, thế mà cô Lillian lại chủ động gọi điện cho cô.

Nghe được người bên kia điện thoại nói hết lời, An Dĩ Mạch liền cúp điện thoại, cô lập tức đứng dậy rửa mặt, sau đó lái xe tới đến một quán cà phê. Khi đến nơi, Lillian đã ngồi chờ ở đó.

Lillian lựa chọn một vị trí gần cửa sổ, vì vậy An Dĩ Mạch rất dễ dàng tìm thấy thấy bà ấy. Nhìn Lillian cứ an tĩnh ngồi ở nơi đó, An Dĩ Mạch đột nhiên có một loại ảo giác, mặc dù cách một cửa sổ thủy tinh, nhưng cô lại thấy rõ cả người cô Lillian tản ra ưu thương.

“Cô Lillian. . .”

An Dĩ Mạch ngồi đối diện Lillian, Lillian thấy Dĩ Mạch đến rồi liền cười cười với cô, sau đó bắt đầu gọi cà phê. Bởi vì An Dĩ Mạch vẫn chưa dùng bữa sáng nên cô muốn một phần bánh ngọt.

“Cafe Mocha bỏ ít đường với một phần bánh ngọt dâu tây, không cần dâu tây.”

An Dĩ Mạch phân phó với người phục vụ, nhưng lại không để ý đến biến hóa của Lillian, đợi sau khi nhân viên phục vụ đi, Lillian và An Dĩ Mạch mới bắt đầu nói chuyện với nhau.

“Cháu không thích ăn dâu tây sao?”

Lillian hỏi, Hàn Ngữ Yên vô cùng thích ăn dâu tây. Bà nhớ hình như mỗi cô gái đều sẽ thích ăn dâu tây, vậy thì chắc An Dĩ Mạch đặc biệt đây.

An Dĩ Mạch lắc đầu một cái, “Không, cháu cũng thích ăn dâu tây nhưng cháu bị dị ứng với dâu tây.”

Đây là vấn đề thể chất của cô, không trách được người khác. Cô còn nhớ rõ năm đó vừa đến An gia không lâu, ba mua dâu tây, khi đó cô chưa bao giờ được ăn dâu tây cho nên rất thích. Sau đó cô ăn rất nhiều, kết quả cả người cô nổi mẩn đỏ. Chú Lãnh kiểm tra cho cô, nói cô bị dị ứng. Lúc đó, mọi người mới biết cô bị dị ứng với dâu tây. Từ đó về sau, An gia không bao giờ thấy xuất hiện dâu tây nữa.

“Dị ứng. . . . . dị ứng với dâu tây. . . . . .”

Lillian cứ lặp lại những lời này, An Dĩ Mạch chỉ cho rằng Lillian kinh ngạc. Dù sao rất ít người dị ứng với dâu tây, có điều sau đó cô lại nhìn thấy trên mặt cô Lillian đủ loại biến hóa, khiếp sợ, vui mừng, không dám tin, sáng tỏ, các loại cảm xúc qua lại xen kẽ.

“Cô Lillian, người làm sao vậy.”

“A, không, không có gì.”

Lúc này thức uống của họ đã lên tới, Lillian cũng từ trong cảm xúc khôi phục lại. Nhưng, sóng lớn trong lòng bà vẫn cuộc trào mãnh liệt như cũ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.