Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mấy ngày qua cô ngủ có khác gì heo đâu, chẳng lẽ tôi nói sai?” Phó Thịnh thu lại nụ cười, khôi phục vẻ cao ngạo: “Tôi cảm thấy không khác gì!”
Tô Ảnh bực mình nhìn Phó Thịnh.
Cô còn có thể nói gì!
Ai kêu đối phương là ông chủ!
Đừng nói vẽ mặt heo, vẽ mặt bánh cô cũng chẳng dám có ý kiến gì!
Chỉ có điều, Phó tổng, mặt trẻ con này của anh người trong nhà có biết không?
Tô Ảnh đứng lên: “Tôi đi rửa mặt!”
Nói xong, Tô Ảnh chạy trối chết.
Cô không có mặt mũi nào nhìn người khác!
Vọt tới phòng tắm, Tô Ảnh rửa mặt, phát hiện rửa không sạch, vẽ mặt heo bằng bút kẻ chống trôi.
Tô Ảnh mở hộp trang điểm của mình ra, liếc qua cũng biết chiếc bút đã bị lấy đi.
Tô Ảnh dùng nước tẩy trang chuyên dụng tẩy đi các nét vẽ trên mặt.
Rửa mặt xong, Tô Ảnh trở lại phòng ăn, vừa hay nhìn thấy Phó Thịnh đã ăn xong, lập tức đứng ở một bên chờ phân phó.
Phó Thịnh lau tay đứng lên, nhìn Tô Ảnh một cái: “Vết thương thế nào rồi?”
Tô Ảnh nhanh chóng trả lời: “Đã hoàn toàn bình phục, cảm ơn Phó tổng.”
Phó Thịnh như nén lại nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Ừm, ngày mai bắt đầu làm việc, cảm ơn Ngu tổng đi.”
“Vâng.” Tô Ảnh cũng cảm thấy bản thân nên cảm ơn Ngu Đình Huyên thật tốt.
Cho dù Ngu Đình Huyên không thích cô, lúc cô gặp nạn, cũng không ‘bỏ đá xuống giếng’, còn ra tay giúp đỡ. Cô phải nhớ lấy ân tình này.
Phó Thịnh nói xong, xoay người sải bước rời đi.
Đợi Phó Thịnh đi rồi, mọi người trong phòng ăn đều cười phá lên.
Tô Ảnh ai oán nhìn của bọn họ: “Mọi người chẳng bảo tôi gì.”
Một cô gái đang cười ra nước mắt nói: “Chúng tôi nào dám! Đây cũng là lần đầu tiên Đại thiếu gia trêu đùa người khác!”
“Đúng vậy, đúng vậy đó, trước kia chỉ cảm thấy Đại thiếu gia cao quý ưu nhã lại khí phách, không nghĩ rằng Đại thiếu gia còn có một mặt trẻ con như vậy. Tô Ảnh à, cô phải thế nào thì đại thiếu gia mới trêu đấy.” Một người giúp việc lớn tuổi cười nói: “Người có thể làm cho Đại thiếu gia trêu đùa trên thế giới này không nhiều đâu, có lẽ, Đại thiếu gia để cô trong lòng rồi.”
Trong lòng Tô Ảnh ha hả một tiếng.
Để trong lòng?
Là để trong lòng thành đối tượng tiêu khiển sao?
Thôi thôi, ai bảo anh ta là cấp trên trực tiếp của mình chứ?
Bị boss đùa giỡn cũng chỉ có thể nhịn.
A, đúng là chế độ tư bản ác độc!
Tô Ảnh ăn cơm xong rồi cùng mọi người dọn dẹp phòng bếp, sau đó bưng trái cây và sữa tươi tới gõ cửa phòng Phó Thịnh.
Đặt đồ trên bàn xong, Tô Ảnh xoay người định rời đi lại nghe tiếng Phó Thịnh từ trong thư phòng truyền ra: “Tô Ảnh, vào đây một chút.”
“Vâng, Phó tổng.” Tô Ảnh lập tức đứng thẳng người, đi tới: “Phó tổng tìm tôi?”
Phó Thịnh từ đống giấy tờ ngẩng đầu lên nhìn Tô Ảnh: “Cô đi đưa mấy giấy tờ này, nhanh rồi về.”
Tô Ảnh lập tức đưa tay nhận lấy: “Những chuyện này không phải là do trợ lý Mộc Minh làm sao?”
Này này cô chỉ là trợ lý đời sống nhỏ nhoi thôi mà!
Giầy tờ cơ mật như vậy đưa cho cô có ổn không?
Ánh mắt Phó Thịnh thâm sâu: “Heo!”
Tô Ảnh nghẹn họng, không biết nên trả lời như thế nào mới phải…