Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Thịnh giễu cợt nhìn Tô Ảnh: “Những văn kiện này là để đưa tới chỗ ông nội, cô cho rằng những việc trọng yếu có thể giao cho cô được sao?”
Tô Ảnh sờ mũi.
Đã bảo rồi mà!
Mấy đồ quan trọng sao mà đưa cho cô được!
Chỉ có điều, giấy tờ phải đưa ngay đêm nay, có vẻ cũng khá là quan trọng?
Tô Ảnh không dám nhiều lời, cất đồ liền rời đi ngay.
Tô Ảnh vừa ra khỏi cửa, đã có vệ sỹ và lái xe chờ sẵn, thấy cô ra ngoài, lập tức ra mở cửa xe.
Tô Ảnh cũng không hỏi nhiều, ôm văn kiện lên xe, tựa lưng vào ghế nhìn ra bên ngoài rồi chìm vào suy nghĩ.
Đợi Tô Ảnh lấy lại tinh thần, xe đã xuống dưới chân núi.
Tô Ảnh không khỏi cảm khái.
Có thể o bế và kế tạo cả một ngọn núi như thế này, trên thế giới này chắc cũng không được mấy nhà đâu nhỉ?
Khó trách người ở bên ngoài, ai ai cũng muốn nịnh bợ Phó gia.
Bởi vì đường vào không lái xe được nữa, nên Tô Ảnh ôm giấy tờ đi bộ vào trong.
Đi được một nửa, Tô Ảnh thấy Phó gia tổng quản gia, Lý quản gia đã chờ sẵn.
Tô Ảnh đi nhanh tới chào hỏi: “Lý quản gia, tôi phụng lệnh Phó tổng đưa văn kiện tới.”
Lý quản gia thấy Tô Ảnh, trong mắt chứa nụ cười, gật đầu nói: “Đi theo tôi, lão nguyên soái đang đợi cô.”
Tô Ảnh ngẩn ra.
Cô không nghĩ tới, những văn kiện này là để đưa cho lão nguyên soái.
Lão gia tử Phó gia, là nhân vật truyền kỳ, có công lớn trong thời kỳ khai quốc, giờ đã nhàn rỗi dưỡng lão, an nhàn hưởng thọ.
Nhưng Tô Ảnh biết, lão gia tử chỉ e là dù lui về nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn lớn.
Tô Ảnh trả lời ngay: “Vâng.”
Lý quản gia đưa Tô Ảnh đi qua một khu sân vườn rất rộng, bảo vệ quanh đây đều mang súng, có thể thấy được tầm quan trọng và địa vị của lão nguyên soái.
Tô Ảnh không kịp thưởng thức phong cảnh quanh biệt viện của Phó lão gia tử, đã theo Lý quản gia vào phòng.
“Lão nguyên soái, Tô Ảnh tới rồi.” Lý quản gia cung kính mở miệng.
“Ồ, được rồi, vào đi.” Từ bên trong truyền đến một giọng trầm thấp.
Lý quản gia gật đầu với Tô Ảnh, lúc này cô mới cúi đầu ôm giấy tờ bước vào.
Vừa vào cửa, Tô Ảnh đã thấy một ông lão râu tóc bạc trắng, vóc người gầy nhưng không hề thiếu sức sống, đang ngồi trước bàn đọc sách, giơ chiếc kính lúp để xem giấy tờ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy vị trưởng bối tối cao của Phó gia, trong lòng có chút khẩn trương, vậy nên cô không dám nói nhiều, cẩn thận đặt giấy tờ lên bàn, thấp giọng nói: “Lão nguyên soái, đây là giấy tờ Phó tổng giao cho cháu mang tới.”
Nói xong, Tô Ảnh lập tức lui về phía sau hai bước, chuẩn bị rời đi.
“Ừ, cháu chờ một chút.” Phó lão gia tử ngẩng đầu nhìn Tô Ảnh một cái, sau đó hòa khí nói: “Chốc nữa ta có điều muốn hỏi cháu.”
“Vâng.” Tô Ảnh quy củ đứng ở một bên, không dám nhúc nhích.
Một lát sau, Phó gia lão gia tử xem xong, lúc này mới buông kính xuống, ngẩng đầu nhìn Tô Ảnh, ánh mắt sắc bén, như nhìn thấu đáy lòng cô.
“Ngồi đi.” Phó gia lão gia tử không hề giống như một vị đại tướng đã từng sinh tử trong các trận chiến đẫm máu, hiện giờ, ông chỉ giống một ông lão bình thường mà thôi.
“Vâng, lão nguyên soái.” Tô Ảnh ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn đọc sách, hai tay quy củ đặt trên đầu gối, không dám làm bất kỳ một cử động nhỏ nào.
Phó gia lão gia tử nhìn Tô Ảnh, nói: “Những ngày qua cháu luôn ở bên cạnh Phó Thịnh?”
“Vâng.” Tô Ảnh đĩnh đạc trả lời.
“Cũng khó trách.” Phó gia lão gia tử ý vị thâm trường cười cười, bỗng nhiên ánh mắt tập trung trên mặt Tô Ảnh, chợt hỏi: “Cháu có biết Diêu Nhữ Bồi không?”
Tô Ảnh vẻ mặt mờ mịt: “À, cháu không ạ.”
“Thật đúng là giống nhau.” Phó gia lão gia tử nói những lời này sau, lại hỏi: “Phó Thịnh làm việc quá mức bá đạo, cháu nên khuyên nó làm việc cẩn thận hơn.”