Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước kia lúc mình ngủ quên, anh đều sẽ đánh thức mình dậy!
Hôm nay là sao vậy?
Chẳng lẽ anh cũng ỷ lại giường?
Tô Ảnh nghe thấy Mẫn Chỉ vẫn đang nói chuyện ở đầu điện thoại bên kia, lập tức hoàn hồn lại, tiếp tục nghe cô ấy nói: “Đã mấy ngày không gặp cậu, có muốn ra ngoài giải sầu không?”
“Đi đâu đấy? Mình còn phải đi làm, Đại tiểu thư của tôi ơi, mình không giống các cậu!”
“Cái gì có gì khó? Gọi Phó Thịnh cùng đi là được nha.” Mẫn Chỉ không cho là đúng đáp lại, cô ấy không nghĩ Tô Ảnh chỉ đơn thuần là một trợ lý nhỏ.
Phó Thịnh có rất nhiều trợ lý, nhưng không có người thứ hai có thể khiến anh mạo hiểm bão lũ và lở đất nguy hiểm, chạy lên núi tìm kiếm trong đêm.
Mặc dù Phó Thịnh làm như vậy là để thu thập Ngu Đình Huyên, nhưng Mẫn Chỉ càng tin nguyên nhân phần nhiều là ở Tô Ảnh.
Lấy thủ đoạn cuả Phó Thịnh, anh muốn khiến Ngu Đình Huyên chủ động từ bỏ hôn ước, thì có cả một trăm tám mươi cách khác nhau.
Nhưng anh chỉ dùng một cách.
Nếu Phó Thịnh dám nói mình không có cảm giác gì với Tô Ảnh, Mẫn Chỉ cô ấy dám chặt đầu mình xuống để làm đèn lồng!
Giải quyết vấn để của Phó Nhị tiên sinh, lại mang một mình Tô Ảnh ra ngăn cơn sóng dữ.
Ở trong lòng của Phó Thịnh, Tô Ảnh sớm đã không phải là một trợ lý nhỏ theo nghĩa thông thường nữa.
Chỉ có Tô Ảnh ngốc nghếch còn chưa phát hiện ra thôi.
Mẫn Chỉ vốn muốn nhắc nhở Tô Ảnh, nhưng thay đổi cách suy nghĩ, chuyện tình cảm của mình còn đang nát bét, mình còn chưa xử lý tốt chuyện tình cảo của mình, thì nào có tư cách nhắc nhở Tô Ảnh?
Vậy nên Mẫn Chỉ không nói chuyện này ra.
Mẫn Chỉ suy nghĩ rất nhanh, lại nói tiếp: “Ai nha, nói với cậu cũng vô ích, lát nữa mình sẽ gọi điện thoại cho Phó Thịnh. Chỉ cần Phó Thịnh đi, cậu nhất định sẽ đi theo.”
Nói xong, Mẫn Chỉ cúp điện thoại.
Tô Ảnh vứt điện thoại di động sang một bên, hít thở sâu.
Chôn hết tất cả những suy nghĩ tối hôm qua vào tận sâu trong lòng, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, đánh răng rửa mặt xong, đi qua gõ cửa phòng của Phó Thịnh.
Tô Ảnh gõ một lúc, bên trong không có tiếng trả lời, Tô Ảnh mới đẩy cửa đi vào.
Quả nhiên Phó Thịnh còn chưa thức dậy.
Tô Ảnh rón rén đi vào, thu dọn phòng một lúc, sau đó chuẩn bị quần áo cho Phó Thịnh mặc hôm nay, đặt ngay ngắn ở cạnh đó, rồi chuẩn bị rời đi.
Lúc đi qua giường lớn, Tô Ảnh vừa cúi đầu đã thấy gò má anh tuấn của Phó Thịnh, chôn ở trong gối.
Mái tóc ngắn bình thường hay được chải gọn gàng, bây giờ có vẻ hơi rối lòa lòa trên trán anh.
Phó Thịnh vốn có vẻ ngoài đẹp trai, góc nghiêng một bên mặt chắc chắn đẹp trai chết người, cộng thêm mái tóc rối bời này, chỉ có thể nói là cực kỳ quyến rũ.
Dù đã nhìn khuôn mặt này rất nhiều lần, nhưng nhìn góc nghiêng một bên mặt của Phó Thịnh, Tô Ảnh không nhịn được tim đập thình thịch.
Thật là yêu nghiệt mà!
Một người đàn ông đẹp đến vậy, có để cho phụ nữ các cô sống không đây?
Tô Ảnh tự đánh giá vẻ ngoài của mình không khó nhìn, nhưng nếu so sánh với Phó Thịnh, cô vẫn sẽ bị anh cho chạy dài.
Thế giới này, quả nhiên không công bằng!
Chiếc chăn mỏng đắp lên người Phó Thịnh, nhưng không che giấu được đường cong hoàn mỹ trên cơ thể anh.
Không được không được, không thể nhìn tiếp nữa, nếu nhìn tiếp nữa sẽ chảy máu mũi mất.
Tô Ảnh hốt hoảng thu hồi tầm mắt của mình, không dám dừng lại nữa, xoay người bước nhanh rời khỏi phòng.
Tô Ảnh vừa rời đi, Phó Thịnh đã lập tức mở mắt.