Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Anh giơ tay lên vuốt ngược mái tóc rối của mình, ánh mắt thoáng trở nên sắc bén, ngay sau đó lại về vẻ ôn hòa.
Thật ra khoảng khắc lúc Tô Ảnh gõ cửa, anh đã tỉnh dậy.
Anh vốn muốn trả lời lại, nhưng lại bất chợt nhớ đến nụ hôn trộm sáng hôm đó.
Quỷ xui thần khiến thế nào anh không lên tiếng, còn cố tình vò rối mái tóc của mình, chỉ để lộ gò má, còn cố ý rũ tung chăn nữa.
Anh giương mắt chờ Tô Ảnh tới trộm hôn mình lần nữa.
Kết quả, Tô Ảnh chỉ liếc mắt rồi rời đi?
Đi!
Trong lòng Phó Thịnh chợt cảm thấy khó chịu!
Anh đã đến mức dùng sắc đẹp câu dẫn rồi, vẫn không câu được cô!
A.
Tô Ảnh, em được lắm.
Sau khi rời khỏi phòng, Tô Ảnh nhanh chóng đi đến phòng ăn.
Quản gia Lâm lập tức cười híp mắt hỏi cô: “Đại thiếu gia còn chưa tỉnh?”
Tô Ảnh gật đầu.
Ngay sau đó, Tô Ảnh phản ứng lại.
Quản gia Lâm hỏi mình làm gì?
Hơn nữa còn làm ra vẻ đương nhiên nữa chứ, giống như kiểu tối hôm qua mình và Phó Thịnh ngủ chung với nhau...
Tô Ảnh qua loa thu hoàn hồn lại, không dám tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa.
Phó Thịnh, tuyệt đối không phải là người mình có thể nghĩ đến, vậy nên cô tuyệt đối không thể để người khác nhìn ra tâm sự của mình.
Tô Ảnh lập tức nói: “Quản gia Lâm, còn đồ ăn sáng không? Xin lỗi, tối hôm qua ngủ muộn, sáng nay tôi dậy muộn.”
“Không có gì… không có gì.” Quản gia Lâm lập tức xua tay: “Bữa sáng vẫn còn giữ ấm cho các cô. Tuy nhiên, đã muộn thế này rồi, hay chờ ăn cơm trưa luôn!”
Tô Ảnh gật đầu, mới định nói được, chợt nghe thấy giọng nói của Phó Thịnh truyền đến từ sau lưng: “Bưng bữa sáng tới đây. Tô Ảnh, tới ăn chung đi.”
Tô Ảnh lập tức xoay người, vừa nhấc nâng mi mắt lên đã nhìn thấy Phó Thịnh mặc bộ quần áo mình chuẩn bị trước, trong đầu chợt nghĩ tới đường cong của Phó Thịnh ẩn giấu dưới lớp chăn mỏng, thiếu chút nữa chảy máu mũi.
Cô hốt hoảng đáp lại: “Dạ, Phó tổng.”
Quản gia Lâm đưa bữa sáng ra ngoài bàn ăn ngoài vườn.
Lúc Phó Thịnh và Tô Ảnh đi qua, đồ ăn đều đã được bày xong.
Sau khi Phó Thịnh ngồi xuống, Tô Ảnh mới ngồi theo ở đối diện.
Phó Thịnh thấy Tô Ảnh buồn rầu ăn cháo, anh nhất thời cầm một quả trứng gà lên, bóc vỏ, rồi đặt ở trước mặt Tô Ảnh: “Ăn một bữa cơm cũng có thể xuất thần được?”
Tô Ảnh nhìn vào quả trứng gà, ngừng ăn, mặt đầy khó tin nhìn.
Phó Thịnh… tự mình bóc trứng gà cho mình?
Quản gia Lâm đứng ở cạnh đó nhìn thấy cảnh tượng này, lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp ảnh, gửi cho lão phu nhân.
“Sao vậy?” Phó Thịnh làm như không có gì xảy ra, ưu nhã bắt đầu dùng cơm.
Tô Ảnh lập tức cúi đầu xuống, nhanh chóng ăn quả trứng gà được Phó Thịnh bóc này.
Rõ là kỳ quái, ngày nào mình cũng ăn trứng gà, nhưng sao hôm nay trứng gà ngọt đến vậy, ngọt đến tận tim.
“Không có gì. Mẫn Chỉ vừa gọi điện thoại cho em, nói muốn đi đến suối nước nóng chơi.” Tô Ảnh tùy ý mở chủ đề, sau khi nói xong, cô mới nhận ra mình vừa nói cái gì, lập tức bổ sung thêm: “Nhưng em đã từ chối rồi, em đã xin nghỉ quá nhiều rồi, không thể xin nghỉ thêm nữa!”
Phó Thịnh thấy Tô Ảnh ăn quả trứng gà anh bóc, trong mắt tràn đầy ý cuời, nghe thấy Tô Ảnh nói vậy, anh mới chậm rãi mở miệng nói: “À, suối nước nóng à! Vừa rồi Yến Hành cũng gọi điện thoại cho anh, nói là mùa này ngâm suối nước nóng là thoải mái nhất. Anh đồng ý rồi. Cơm nước xong, em đi thu dọn một số đồ dùng, chúng ta sẽ lên trên núi ở mấy ngày.”
Tô Ảnh lập tức trợn to hai mắt nhìn Phó Thịnh: “Mấy ngày?”
Phó Thịnh nâng mi mắt nhìn, nhẹ nhàng nhìn Tô Ảnh.
Có lẽ bản thân Phó Thịnh cũng không nhận ra, ánh mắt anh nhìn Tô Ảnh, hoàn toàn khác với anh nhìn người khác.
Lúc anh nhìn người khác, ánh mắt sẽ không tập trung, không quan tâm.
Nhưng lúc anh nhìn Tô Ảnh, trong mắt sẽ vô tình để lộ sự nhu hòa.
“Hiện tại suối nước nóng này vẫn đang trong trạng thái nguyên sơ, chưa được khai phá.” Phó Thịnh thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tô Ảnh, vô thức giải thích rõ cho cô nghe: “Đây là ngọn núi anh và Yến Hành cùng chung tay mua. Trên ngọn núi đó có dòng suối nước nóng thiên nhiên, đã từng kiểm tra, rất phù hợp để điều dưỡng thân thể. Lần này qua đó, là trải nghiệm trước.”