Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nếu người xa lạ không liên quan gì nhìn thấy, sẽ phát hiện ra thủ pháp cuả hai người cực kỳ giống nhau.
Động tác của hai người đều rất nhanh, cũng rất chính xác.
Mỗi một loại gia vị đều vừa đủ.
Sau khi chờ hai người chuẩn bị xong, Sầm Yến Hành nhất thời cười ha hả nói: “Cuộc thi hôm nay bao gồm ba món. Nếu đã nghỉ ngơi ở chỗ này, vậy dùng rau mọc ra ở khu suối nước nóng này làm nguyên liệu nấu ăn đi! Nguyên liệu nấu ăn của hai vị đều được chuẩn bị giống hệt nhau, mặc kệ là độ tươi mới hay khối lượng đều giống nhau. Món ăn thứ nhất là: miến xào tỏi chưng sò điệp. Món ăn thứ hai là: Ruột già cửu chuyển. Món thức ăn thứ ba là: Thịt quay đầu.”
Sau khi nghe được tên ba món ăn này, Tô Ảnh âm thầm gật đầu.
Miến xào tỏi chưng sò điệp là đồ ăn Quảng Đông, ruột già cửu chuyển là đồ ăn Sơn Đông, Thịt quay đầu là đồ ăn Tứ Xuyên.
Mặc dù đồ ăn Tô gia là do tự đúc kết thành tài, nhưng là tập hợp của nhiều trường phái ẩm thực khác nhau.
Nói cách khác, đầu bếp biết làm đồ ăn Tô gia, nhất định là biết làm tất cả các món ăn.
Vì vậy ba món ăn này là những món ăn rất nổi tiếng trong ẩm thực Quảng Đông ẩm thực Sơn Đông và ẩm thực Tứ Xuyên, cũng là những món ăn dùng để kiểm tra trình độ nấu nướng của người đầu bếp nông hay sâu nhất.
Món ăn càng phổ biến, càng dễ khảo nghiệm tay nghề của người đầu bếp.
Giống với món khoai tây thái sợi, mỗi đầu bếp khác nhau làm ra một hương vị khác nhau.
Là đầu bếp hàng đầu, cho dù có làm một đĩa khoai tây thái sợi, cũng có thể làm thành món ngon mọi người ăn không ngừng đũa được.
Đây chính là thực lực.
Tô Như Thiến nghe thấy Sầm Yến Hành nói ra tên của ba món ăn, bà ta lập tức mỉm cười dự tính ở trong lòng.
Với bà ta, ba món ăn này đơn giản không đáng để vào mắt!
Cho dù bà ta có phát huy 60% năng lực, cungx có thể đánh Tô Ảnh rơi răng đầy đất!
Phó Thịnh nhìn về phía Tô Ảnh.
Tô Ảnh như không bị ảnh hưởng gì, lặng lẽ lau chùi yên lặng lau chùi con dao trong tay mình, chuẩn bị thi tài.
Tuy nhiên, Tô Ảnh cảm nhận được một ánh mắt, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang, lập tức chạm vào đôi mắt thâm trầm như biển sâu của Phó Thịnh.
Thấy sự khích lệ trong mắt Phó Thịnh, trong lòng Tô Ảnh đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Anh ấy tin tưởng mình phải không?
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ rơi vào tình cảnh gì, anh ấy đều sẽ tín nhiệm mình?
Tô Ảnh không kềm chế được mỉm cười với Phó Thịnh.
Phó Thịnh thấy Tô Ảnh mỉm cười với mình, cũng dịu dàng cười với cô, ánh mắt càng dịu dàng hơn.
Mao Vũ Phỉ đứng ở cạnh đó, nhìn thấy bọn họ cùng mỉm cười với nhau, tức giận đến mặt mũi vặn vẹo.
Con tiện nhân!
Dám quyến rũ Phó Thịnh ở trước mọi người!
Quả nhiên là không biết xấu hổ!
Mẹ nói đúng!
Gương mặt của Tô Ảnh chính là mặt của hồ ly tinh!
Mao Vũ Phỉ không nhịn được nói với Tô Như Thiến: “Mẹ, tý nữa mẹ tuyệt đối không thể tha cho Tô Ảnh! Phải đánh mặt cô ta thật đau vào!”
“Mẹ biết rồi! Con đứng qua một bên đi, nhìn mẹ làm ba món ăn này như thế nào!” Tô Như Thiến nói rất nhỏ: “Tốt nhất là nên nhớ kỹ thứ tự các bước dùng nguyên liệu và độ lửa của nó! Nếu không phải lần trước con không nắm được độ lửa và thứ tự các bước cho nguyên liệu vào, con cũng sẽ không thua con tiểu hồ ly tinh kia đâu!”
Mao Vũ Phỉ nũng nịu nói: “Con biết rồi, con biết rồi, mẹ à, sau này con sẽ không để mẹ thất vọng đâu!”
Nghe thấy vậy, Tô Như Thiến mới mỉm cười hài lòng.
Mộc Minh đột nhiên đi vào từ bên ngoài, nhanh chóng nói một câu ở bên tai Phó Thịnh.
Hai mắt của Phó Thịnh sáng lên, anh mỉm cười nói: “Cuối cùng vở kịch hay này đã chính thức bắt đầu rồi.”
Sầm Yến Hành tò mò nhìn Phó Thịnh, lúc vừa định hỏi Phó Thịnh là vở kịch hay gì, anh ta nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân đều đặn.
Một người phụ nữ không cao lắm, có vẻ ngoài yếu đuối nhưng lại kiên định dị thường đi vào nói: “Tô Như Thiến, nếu bà muốn thi đấu, thì đừng tìm đứa trẻ trút giận, cứ tìm tôi là được. Bọn trẻ so tài với nhau, người lớn không tiện nhúng tay vào. Nhưng nếu bà thi đấu thay con gái bà, vậy tôi cũng thi đấu thay con gái tôi!”
Tiếng nói vừa dứt, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp có vóc người nhỏ nhắn yếu đuối, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng bước vào nhà hàng.