Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người này vừa xuất hiện, toàn bộ nhà hàng đều giống như nhấn nút tạm ngừng, rơi vào trạng thái trầm tĩnh như chết…
Một giây tiếp theo, Tô Ảnh nhất thời kêu lên: “Sao mẹ lại tới đây…”
Lúc Tô Như Thiến đứng đối diện Tô Ảnh nhìn thấy người đến là ai, sắc mặt của bà ta đột nhiên thay đổi lớn, cơ thể không thể khống chế lui về sau một bước, khó tin hét lên: “Tô Như Quân, sao bà lại ở đây, chẳng phải là bà đã… “
Sầm Yến Hành lập tức quay đầu nhìn Phó Thịnh: “Cậu sắp xếp…”
Phó Thịnh không phủ nhận, chỉ nhìn Tô Ảnh, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Mọi người đều nói người mẹ sẽ mạnh mẽ vì con của mình. Trước kia tôi không hiểu những lời này có ý nghĩa như thế nào, rốt cuộc bây giờ đã hiểu.”
“Quả nhiên là cậu sắp xếp.” Sầm Yến Hành hít thật sâu nói.
“Cũng không được coi là tôi sắp xếp. Tôi cũng chỉ được tính là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.” Phó Thịnh thản nhiên nói: “Là bản thân dì Tô Như Quân muốn tới, người của tôi chỉ đưa dì ấy tới mà thôi.”
Sầm Yến Hành thâm thúy nhìn Phó Thịnh, không nói thêm gì nữa.
Tô Như Quân đứng ở cửa, mặc dù đã bốn mươi lăm tuổi rồi, nhưng trên mặt không có nếp nhăn nào, vóc người nhỏ yếu, làn da trắng sáng, vẫn cực kỳ xinh đẹp.
Mẫn Chỉ nhìn Tô Như Quân, lại nhìn Tô Ảnh, rốt cuộc đã hiểu tại sao Tô Ảnh đẹp đến vậy.
Có người mẹ đẹp như vậy, cho dù cha ruột có là quỷ xấu xí, giá trị nhan sắc cũng có thể kéo trên mức bình thường
Huống chi, giá trị nhan sắc của Tô Ảnh vượt xa mức trung bình.
Có thể thấy giá trị nhan sắc của cha ruột Tô Ảnh cũng không quá thấp.
Tô Như Quân đi về phía Tô Ảnh, nói với Tô Ảnh: “Được rồi, chiến trường tiếp theo cứ giao cho mẹ.”
“Mẹ…” Hai vành mắt của Tô Ảnh dần đỏ lên: “Có phải con đã làm mẹ lo lắng rồi…”
Tô Như Quân thở dài, giơ tay lên vuốt lại tóc mai đã rối cho Tô Ảnh, nói: “Không, mẹ chỉ muốn nói cho con biết, người khác bắt nạt con, mẹ sẽ phản kích toàn bộ trở lại thay con. Những chuyện khác mẹ không làm được, nhưng về nấu nướng, mẹ có thể làm được. Trước kia đều là con che chở mẹ, bây giờ đến lượt mẹ tới che chở cho con…”
“Mẹ…” Tô Ảnh không cầm được nước mắt.
Tô Như Thiến đứng ở đối diện, lạnh lùng nói: “Tô Như Quân, bà lấy đâu ra mặt mũi dám xuất hiện ở trước mặt tôi, những năm qua bà trốn giỏi đấy, còn có con gái nữa…”
“Đây chẳng phải đều do bà ban tặng hay sao?” Tô Như Quân nhìn trực diện Tô Như Thiến, nói: “Cả đời này tôi vốn chẳng muốn gặp lại bà. Tôi thà nuốt tất cả ủy khuất xuống, chỉ cầu con gái tôi bình yên cả đời. Bà bắt nạt tôi thế nào cũng được, tôi sẽ chẳng có một câu oán thán, nhưng nếu bà muốn bắt nạt con gái tôi, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý… “
“Hừ, thì ra Tô Ảnh là con gái của bà, khó trách tôi nhìn thấy con ranh này ngứa mắt, mẹ tiên nhân sinh ra con tiện nhân, đúng là một đám tiện nhân…” Khoảng khắc vừa nhìn thấy Tô Như Quân, tất cả lớp mặt dịu dàng hiền thục mà Tô Như Thiến ngụy trang những năm qua đều bị công phá, bà ta dữ tợn nhìn Tô Như Quân nói: “Năm đó tôi có thể đuổi bà ra ngoài, bây giờ cũng có thể khiến cả đời này mẹ con các bà không ngóc đầu lên được…”
Tô Như Quân thản nhiên nói: “Được, vậy cứ thử xem: “
Nói xong, Tô Như Quân quay đầu nhìn Phó Thịnh và Sầm Yến Hành: “Hai vị, tôi có thể thi đấu thay con gái tôi không?”
Phó Thịnh lập tức gật đầu, giọng điệu trở nên kính cẩn hơn: “Tất nhiên là có thể, dì Tô.”
Tô Như Thiến thấy Phó Thịnh tỏ thái độ kính cẩn với Tô Như Quân, thiếu chút nữa thở phì phò.
Bà ta cũng họ Tô, nhưng Phó Thịnh lại tùy tiện không thèm để bà ta vào mắt.