Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diệp Tự suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói: “Đừng điều tra. Quấy rầy cô ấy sẽ không hay. Chẳng qua là tôi cảm thấy cô ấy rất thú vị, không cần thiết điều tra lai lịch của cô ấy. Tôi và cô ấy quen nhau qua mạng, cứ lấy thân phận qua mạng mà tiếp xúc với nhau cũng được.”
Trợ lý không nhịn được lại hỏi: “Vậy cô ấy có biết ngài chính là Đại công tử Diệp gia không?”
Diệp Tự lại suy nghĩ một chút, nói: “Hình như không biết thì phải? Điều rất quan trọng hay sao?”
Trợ lý không biết trả lời như thế nào cho tốt.
Anh ta rất muốn thở dài một hơi!
Đại thiếu gia nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ là điểm này không được!
Dáng vẻ cứ luôn nhẹ nhàng bình thản như mây gió.
Không phải nói như mây trôi nước chảy không tốt, thế nhưng quá hờ hững, thật sự sẽ rất dễ bỏ lỡ duyên phận của mình đấy!
Hiếm lắm đại thiếu gia mới sinh ra hứng thú với một cô gái lần đầu tiên, tại sao có thể không bộc lộ thân phận của mình được chứ?
Trợ lý hận không thể cướp lấy điện thoại của đại thiếu gia, tâm sự với cô gái thần bí đó.
Đáng tiếc, làm như vậy sẽ chọc cho đại thiếu gia không vui, anh ta không dám a!
Diệp Tự nhìn dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của trợ lý của mình, lập tức khẽ nở nụ cười: “Nếu như cô ấy bởi vì thân phận của tôi mà tiếp xúc với tôi, ngược lại tôi sẽ xem thường cô ấy. Như này rất tốt. Cô ấy chỉ biết tôi là Tự Thuyết Phong Nguyệt, cho nên có thể nói chuyện thoải mái với tôi, loại cảm giác này rất tốt.”
Vẻ mặt của trợ lý sinh không thể luyến.
Diệp Tự nhướng mày, lại hỏi: “Đúng rồi, Yến Hành luôn nói bên người Phó Thịnh có thêm một tiểu cô nương thú vị, không biết cô nương đó là người như nào, có thể khiến Phó Thịnh tốn nhiều tâm tư như thế.”
Trợ lý càng thêm sinh không thể luyến: “Đúng vậy đó! Bao giờ ngài mới có thể như thế vậy!”
Diệp Tự chỉ mỉm cười, lại không trả lời.
Anh lặng lẽ nghĩ, nếu có một ngày, gặp được nha đầu kia một lần nữa, có lẽ anh sẽ nói cho cô thân phận của mình chứ?
Chỉ mong, cô sẽ không kinh ngạc, sẽ không bởi vì vì thân phận của anh mà xa lánh anh.
Đêm nay, dường như rất nhiều người đều không ngủ được.
Đồng thời không ngủ được, còn có ba người Tô Như Thiến Mao Vũ Phỉ và Tô phu nhân.
Lúc ban ngày, Tô Như Thiến và Mao Vũ Phỉ đi ngăn cản Tô Chân, không thành công, quay người đi tìm Tô phu nhân.
Bây giờ Tô phu nhân cực ít ở nhà, mà ở trong biệt thự bên ngoài.
Tô Như Thiến và Mao Vũ Phỉ qua kể lại sự việc, Tô phu nhân đưa tay vỗ bàn một cái, cau chặt đôi mày, lập tức nói: “Lúc trước không nên để tiện nhân kia còn sống! Bây giờ đã không có chuyện này!”
Nói xong, Tô phu nhân cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi mới là Tô gia phu nhân! Tô Chân, ông cũng giỏi lắm! Giấu diếm tôi đi gặp tiểu tiện nhân đó! Còn giao thực đơn món ăn và gia vị của Tô gia cho con tiện nhân đó! Quả đúng là hoang đường!”
Mao Vũ Phỉ cũng thêm mắm thêm muối ở bên cạnh: “Đúng vậy đúng vậy, bà ngoại, thực sự cực kỳ quá đáng! Bất kể nói thế nào, mẹ cháu cũng là người trong gia phả Tô gia, mẹ cháu mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận! Con tiện nhân già đó làm gì có tư cách! Bà ngoại, hiện tại bà vẫn là phu nhân Tô gia, bà không thể tha cho bọn chúng dễ dàng được!”
Năm nay Tô phu nhân cũng đã bảy mươi tuổi.
Chỉ là cơ thể bà ta gầy gò, xương gò má cao ngất, tướng mặt cay nghiệt.
Lúc này nổi giận, biểu cảm càng thêm dữ tợn.