Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Như Thiến nhanh chóng trấn an vỗ vỗ lưng mẹ mình, nói; “Đúng là không thể để bọn chúng chiếm được lợi! Hiện tại cha đã đưa Tô Như Quân và Tô Ảnh về Tô gia, có ý đồ gì, không cần phải đoán nữa! Rõ ràng là muốn để bọn chúng nhận tổ quy tông! Mẹ, mẹ chính là phu nhân Tô gia, chỉ cần mẹ không đồng ý, bọn chúng đừng hòng trở về! Vốn liến bao nhiêu năm của Tô gia cũng không thể để tiện nghi cho đám tiện nhân đó được!”
Tô phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: “Yên tâm đi. Tô Như Quân và Tô Ảnh, đừng hòng có được một đồng tài sản của Tô gia! Được rồi, hai đứa đừng tức giận, chuyện này, mẹ tự có cách.”
Thời gian thoáng cái đã qua ba ngày.
Có lẽ do có Tô Như Quân đến, sức khỏe của Tô Tập khá hơn.
Bởi vì công ty Phó Thịnh có việc gấp, nên rời đi trước.
Tô Như Quân và Tô Ảnh ở Tô gia ba ngày.
Về sau Tô Tập và Tô Chân lại đề cập bảo bọn họ nhận tổ quy tông, bị từ chối lần nữa.
Tô Tập và Tô Chân không thể miễn cưỡng, chỉ có thể tạm thời như này.
Trong lúc đó, Tô phu nhân không hề gọi một cuộc điện thoại, như thể hoàn toàn không biết chuyện xảy ra trong nhà.
Ba ngày sau, Tô Như Quân và Tô Ảnh chào tạm biệt rời đi.
Lúc chia tay, đáy mắt Tô Tập lưu luyến không rời, khiến Tô Như Quân khóc không ngừng.
Thế nhưng bà không thể ở thêm được nữa.
Bà sợ ở đây thời gian dài, quyết định trong lòng sẽ dao động.
Cho nên, bà dứt khoát kéo Tô Ảnh rời khỏi Tô gia.
Đến cuối tuần, « Thôn Thiên đại đế » mà mọi người trông mong chờ đợi rốt cục cũng được phát sóng.
Tô Ảnh ôm máy tính nằm lỳ ở trên giường chờ phim.
Khi ca khúc chủ đề do cô biểu diễn vang lên, nhịp tim của Tô Ảnh đã sắp vượt qua một trăm hai.
Cô tưởng rằng người xem sẽ không thích mình hát, thế nhưng bình luận lại là: “A a a, đây là ai hát vậy? Âm thanh mềm muốn chết! Tôi yêu âm thanh này quá! Quá đẹp! Tôi muốn đổi chồng!”
“Tôi vừa mới tìm hiểu được xong. Người hát là người mới, quả thực là ngoài ý muốn! Âm thanh này quá êm tai! Mà lại bản lĩnh rất tốt, nghe có vẻ là xuất thân chính quy!”
“Mọi người không biết à? Người hát ca khúc này chính là Tự Thuyết Phong Nguyệt và Ảnh Hạ Che Phủ, là đại thần trong giới của chúng tôi đấy! Tất cả ca khúc chủ đề và nhạc đệm của bộ phim này đều là cô ấy hát đấy, nếu không mọi người thử lên weibo xem đi! Trên weibo có trailer, thực sự cực kỳ hay!”
“Đồng ý với lầu trên! Tôi vừa mới tìm kiếm về ca sĩ này, là người của giới lồng tiếng, ca hát là nghề phụ, hát chơi thôi. Không ngờ lại hát tốt như vậy! Cao thủ ở dân gian nha!”
“Trời ạ! Nhân vật nam nữ chính rất đẹp! A? Mỹ nhân vừa lóe lên đã biến mất là ai vậy? Cảm thấy hơi lạ!”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy cảnh vừa lóe lên rất đẹp! Từ lúc nào trong giới truyền hình điện ảnh lại có diễn viên quần chúng chất lượng như vậy? Nhan sắc này, hoàn toàn có thể debut được đấy!”
...
Tô Ảnh xem từng bình luận mà phải che che màn hình, thấy bình luận toàn là khen ngợi, lúc này Tô Ảnh mới thở phào.
Cũng may cũng may, cuối cùng không khiến Tự Thuyết Phong Nguyệt mất mặt!
Tô Ảnh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Diệp Tự: “Cuối cùng cũng không làm nhục sứ mệnh.”
Diệp Tự nhanh chóng nhắn tin lại: “Em rất tuyệt.”
Được đại thần khẳng định, trong lòng Tô Ảnh càng thêm đắc ý.
Lần này mình nhân họa đắc phúc, nhất định phải cảm ơn Phong Nguyệt đại thần mới được!
Để điện thoại di động xuống, Tô Ảnh nhìn phòng bên cạnh, ánh mắt lập tức ảm đạm.
Phó Thịnh đi công tác vẫn chưa trở lại.
Hiện tại chỉ có mình ở biệt viện Gia Thịnh.
Cũng tốt, tránh cho xấu hổ.
Anh vừa mới tỏ tình, mình cũng không biết đáp lại như thế nào.
Để cho mình tỉnh táo một chút, nghĩ kỹ trả lời thế nào cũng tốt.
Ngay khi Tô Ảnh đang suy nghĩ lung tung, điện thoại di động vang lên, Tô Ảnh cúi đầu nhìn, là điện thoại của Mạnh Tiểu Ngư, lập tức nhận nghe: “Tiểu Ngư?”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Mạnh Tiểu Ngư: “Tô Ảnh, cô có xem buổi chiếu hôm nay không? Đạo diễn Dương nói, vừa chiếu phim, đã vô cùng hot! Như thế tiếp tục như thế, khẳng định sẽ rất nổi! Tôi đã mua đồ ăn và thịt, dự định chúc mừng sớm một chút, cô đến chỗ tôi ăn lẩu nhé?”