Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 109: Chương 109: Giải ước! 6




“ Cậu giúp cô ấy trả sáu trăm vạn này, thật không có gì tốt hơn nữa rồi.”

Diêu Phương cầm lấy chi phiếu, vô cùng sảng khoái đồng ý giải ước, bà cũng là một thương nhân, vô duyên vô cớ đi từ chối năm trăm vạn, chỉ có kẻ ngu mới không cần. nếu Văn Hinh không thể làm người thay thế, bà có thể tìm người khác, lại dùng năm trăm vạn này dùng cho hợp đồng sau đó, đồng nghĩa với việc nhà họ Du sẽ không phải bỏ ra thêm bất kì một đồng tiền nào nữa. Chỉ có điều trong những ngày này, đã làm khó nha đầu kia rồi.

Nghĩ tới đây, bà lấy một tấm chi phiếu một trăm vạn ra đưa lại tới trước mặt Lăng hạo Hiên,

“ Một trăm vạn này, cậu hãy đưa cho cô ấy để cô ấy có thể sống tốt qua ngày, coi như cô ấy không phải là con ruột của cha cô ấy, nhưng dù sao cũng là ông ta nuôi cô ấy lớn lên, nhiều năm như vậy mà không có chút tình cảm cha con gì, loại cha như vậy, không có cũng được.

Đi khỏi nhà họ Du, Lăng Hạo hiên hận không thể lập tức bay đến bệnh viện, nói cho Văn hinh tin tức tốt này, nói cho cô biết, cô rốt cuộc cũng được tự do.

Thời điểm anh dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bệnh viện, trong lòng đang ngập tràn vui sướng cho tới khi anh chứng kiến phòng bệnh trống không, lập tức hụt hẫng, phòng bệnh lúc này căn bản không hề có bóng dáng của cô đâu.

Đúng lúc ấy, một y tá đi qua bên này, anh lập tức kéo lại lo lắng hỏi:

“ Cô có biết bệnh nhân phòng bệnh này đi đâu rồi không?”

Y tá này thấy Lăng Hạo Hiên, lập tức lộ ra nét mặt thẹn thùng, sau đó nũng nịu nói với anh:

“ Vừa rồi hình như thấy Tiểu Lăng đưa cô ấy ra ngoài tản bộ.”

"Cám ơn!" Lăng Hạo hiên nghe xong lập tức buông cánh tay cô y tá ra, vội vàng chạy đi, bỏ lại cô y tá đó chỉ biết đứng dậm chân tại chỗ.

"Văn Hinh tỷ, chị xem, hôm nay khí trời thật tốt nha, rất thích hợp tản bộ đấy nhé.”

Trong vườn hoa bệnh viện, Tiểu Lăng kéo cánh tay Văn Hinh đi men theo con đường nhỏ.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

Văn hinh nghe vậy, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái, nói:

“ Chẳng lẽ cô không phải chăm sóc bệnh nhân nào khác sao?”

“ Bác sĩ Lăng nói rồi, em chỉ phải chăm sóc chị cho thật tốt là được rồi, nhưng người khác không cần em trông nom.”

Tiểu Lăng càng ôm chặt Văn Hinh, hận không thể dính cả người lên cô,

Văn hinh nghe xong đành cảm thấy bất đắc dĩ, cô vốn là định đi ra ngoài yên tĩnh một chút, nhưng mà lại bị một tiểu tử kè kè bên cạnh như vây, làm sao cô có thể tĩnh tâm đây.

"Văn Hinh tỷ,chị có mệt không, bằng không chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.”

Tiểu Lăng nói xong không đợi Văn Hinh trả lời liền kéo cô ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh.

Đúng lúc ấy, một tiếng gọi quen thuộc bất ngờ truyền đến tai hai người,

“ Văn Hinh, Văn Hinh…”

Tiểu Lăng không khỏi xoay người nhìn lại, nhìn thấy người đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười vui vẻ

“ Bác sĩ Lăng!”

Văn hinh cũng quay người nhìn sang, thấy Lăng Hạo hiên vội vội vàng vàng chạy tới, miệng thở hồng hộc.

“ Thế nào?”

Cô hỏi, cô biết nhất định anh có chuyện gì tìm cô, cho nên mới vội vã như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.