Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Chương 110: Chương 110: Giải ước! 7




Lăng Hạo Hiên nghỉ ngơi một lát, sau đó kéo tay Văn Hinh đi về hướng cánh rừng, nói với Tiểu Lăng,

“ Tiểu Lăng, cô về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Văn Hinh.”

"Tốt!" Tiểu Lăng đầy miệng đáp ứng, cũng không rời đi ngay lập tức, mà bụng bảo dạ còn nghi hoặc nhìn Lăng Hạo Hiên đang lôi kéo Văn hinh đi sâu vào trong rừng, cho đến khi bóng hai người khuất sâu, mới xoay người quay về, vừa đi vừa lầu bầu:

“ Có chuyện gì mà thần bí như vậy, nhất định là riêng tư nha!”

“ Thế nào, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

Văn Hinh mặc Lăng Hạo Hiên kéo tay cô, cho đến khi tới chỗ không có người mới dừng lại.

"Văn Hinh, cậu tự do rồi!”

Lăng Hạo Hiên vô cùng hưng phấn nói với cô.

Văn Hinh không hiểu chuyện gì, “ Tớ tự do cái gì?”

“ Tớ đã trả toàn bộ số nợ cậu thiếu nhà họ Du, cậu hiện tại tự do, tự do!”

Lúc này, Lăng Hạo Hiên thực sự rất vui vẻ, vì cô mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Đồng thời cũng vì mình có thể giúp Văn Hinh mà trong lòng cảm thấy nhẹ bẫng đi. Chỉ cần có thể thấy Văn Hinh vui vẻ của ngày xưa, bảo anh làm gì anh cũng nguyện ý.

Mời các bạn đón xem tập mới nhất trên Doc truyen..o.r,,g..

"Cái gì?" sắc mặt Văn hinh lập tức thay đổi, cô chăm chú nhìn Lăng Hạo Hiên, nghẹn ngào hỏi:

“ Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“ Tớ đêm bán kết quả nghiên cứu khoa học mới nhất đi.”

Lăng Hạo Hiên nói sự thật cho cô biết, anh biết nhất định Văn Hinh sẽ mắng chửi anh sao lại bán đi, nhưng việc này bây giờ đã không còn quan trọng nữa.

Nghe vậy, Văn hinh sửng sốt, đột nhiên trong lòng lập tức sáng tỏ mối quan hệ giữa anh và tề Nhân Kiệt,

“ Có phải cậu bán cho Tề Nhân Kiệt?’

Ban đầu cô chỉ hoài nghi, hai người này không quen không biết làm sao lại cùng tới một nơi, thì ra là vì việc này.

"Đúng vậy." Lăng Hạo hiên vẫn thản nhiên thừa nhân, trên mặt vẫn không dứt vui vẻ.

Văn hinh lập tức nổi đóa, trợn mắt nhìn Lăng Hạo hiên một hồi lâu, đột nhiên cắn răng nói: " Đi đi, trước tớ muốn trở về, sau đó nói với Tề Nhân Kiệt, thành quả nghiên cứu khoa học đó không bán nữa.”

Cô biết, đối với bác sĩ như anh , thành quả nghiên cứu khoa học này phải mất bao công sức, quý giá tới cỡ nào, thậm chí như là sinh mạng của anh. Mà anh lại vì cô, cứ như vậy đem tâm huyết của mình bán đi, chỉ vì một mình cô.

Nghĩ tới đây, cô không khỏi vừa tức vừa thấy áy náy, tựa hồ cô đều mang tới phiền toái cho anh. Thế nhưng anh hết lần này tới lần khác đều toàn lực giúp đỡ cô, ân tình này, cô đã không có biện pháp báo đáp, hôm nay anh lại vì cô… sau này bảo cô làm sao đối mặt với anh đây?

Lăng Hạo hiên dĩ nhiên biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng cũng không để ý chỉ cười an ủi:

“ Không có gì , đó là thành quả nghiên cứu của năm ngoái, năm nay tớ đã nghiên cứu ra loại thuốc phòng ngừa mới rồi., dù sao tớ cũng đã sớm định đem bán cái này đi rồi, chỉ là vừa vặn gặp thời cơ thích hợp, không những đúng lúc, mà còn có thể giúp cậu!”

Văn hinh thật muốn chửi tục mắng anh, cô biết Lăng Hạo Hiên đấy chỉ là muốn an ủi cô nên mới cố ý nói như vậy, mà anh càng nói vậy, càng đại biểu thành quả nghiên cứu khoa học đó đối với anh vô cùng quan trọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.