“Hả?” Bị oanh tạc sặc mùi thuốc súng, Phạm Húc Nhật không giải thích được.
Anh chỉ nghĩ đến việc thế nào bị lâm vào tình cảnh này, ghét hay không thì có can hệ gì?
“Em nói tới 800 câu, anh thỉnh thoảng ứng một câu thì chết được chắc?” Cô hết sức khó chịu, trừng mắt nổi giận mắng anh.
Bực chết được! Lại có kẻ kiệm lời đến thế này? Cũng ngồi trong xe 1 giờ
đồng hồ, số lần nói chuyện của cô… không đúng, là số chữ chắc đã tăng
lên đến 10 lần.
Bình thường cũng không ở cùng nhau quá lâu nên có bị lơ là cô cũng không ngại…, đằng này bọn họ là bị khóa trong một cái
không gian bé xíu mà anh cũng không để ý tới cô thì ai để ý nữa?
Không nói câu nào cũng làm tội được cô. Cô không thể nào giải thích nổi.
Phạm Húc Nhật không hiểu, rốt cuộc mình đã chọc tức gì cô.
Ánh mắt nhẹ nhàng hướng sang bên phải, sau đó lại quay lại nhìn đường phía trước, Phạm Húc Nhật vẫn không nói lời nào.
“Eo, anh nghe em nói a! Em rốt cuộc chọc giận gì mà anh ghét em đến thế? Anh nói xem, tán gẫu chút cũng khó khăn lắm sao?” Khang Mân Quân tức giận
tới mức chỉ muốn đập đầu vào thủy tinh.
Thật tình mà nói, cô cũng không biết sao mình lại phải kiên trì muốn anh mở miệng đến thế, quả thật là kiên trì!
Có lẽ bị coi thường vô cùng khó chịu, có lẽ bị xem nhẹ vô cùng tức giận,
dù sao kết luận chỉ có 1 – cô không nên ép anh làm 1 việc không thể: nói chuyện!
Biết rõ anh lạnh lùng như khối băng, cô sao lại tự làm
khổ mình chui vào núi băng đó? Nguyên nhân tất nhiên là … tìm không ra!
Dù sao lúc này cô đang rất giận anh.
“Anh nói chuyện đi a! Em
biết rõ anh không phải câm điếc, anh không nghĩ người nói cũng rất muốn
nghe ư! Mở miệng đi!” Vẫn không thèm để ý đến cô a! Khang Mân Quân hơn
cả giận, giơ tay mãnh liệt đẩy vai anh một cái.
Cô này thật là cố tình gây sự! Nặng nề thở dài, tận đáy lòng Phạm Húc Nhật không hiểu vì sao cô cứ bắt anh phải mở miệng?
“Em muốn tôi nói cái gì?” Bất đắc dĩ tới cực điểm, Phạm Húc Nhật rốt cuộc cũng nói.
“Ai quan tâm anh nói cái gì?” Trừng đôi mắt xoe tròn, Khang Mân Quân biểu hiện một cách tinh tế khí chất của con gái chanh chua.
"Em muốn tôi nói còn gì.”
Không giải thích nổi! Cô đòi anh mở miệng, rồi bảo anh nói cái khỉ gió gì
cũng không thèm quan tâm, ruốt cuộc là cô muốn như thế nào? Phạm Húc
Nhật mày mỗi lúc một nhăn , thật sự không biết phải làm gì với Khang Mân Quân.
Ạch, đúng a, chính xác là cô muốn anh… Ây dà, quan tâm gì
anh, cô bây giờ chỉ là bực phát điên rồi, cho nên mới khó chịu gào lên
mà thôi, ai quan tâm đến anh thì mặc xác không phải cô.
Dù sao là anh khiến cô buồn bực, cho nên anh xui xẻo bị cô mắng là đáng đời rồi.
“Tôi chỉ là muốn nói chuyện với anh, cũng không bắt anh phải nói thế nào,
hỏi cái gì?” Khang Mân Quân giọng điệu càng gay gắt, nhìn Phạm Húc Nhật, giọng dữ tợn, mắt cũng trợn lên.
“Cái cô này! Thật rõ là…” Không biết phải làm gì, Phạm Húc Nhật cũng không biết mắng cô ra sao. Đây có
lẽ là mặt trái của việc tu dưỡng quá tốt.
“Làm sao? Tôi thế nào?” Hai tay chống nạnh, Khang Mân Quân vênh mặt lên.
Mặc dù bị bức rất muốn cãi lại, Phạm Húc Nhật vẫn mím chặt môi, quyết ý dùng kế không thèm chấp.
“Sao không nói? Anh có phải đàn ông hay không? To lớn như thế, sắc mặt như
vậy, cũng không có bị câm, sao anh không nói chuyện với tôi?” Oái, có gì không đúng rồi? Không phải chỉ là muốn anh mở miệng thôi sao, sao giờ
lại thành ra gây gổ với anh?
Khang Mân Quân cũng phát giác mình có chút bất thường, nhưng biết làm sao, cô giống như có chút bị nghiện rồi!
Thôi, mặc kệ anh ta. Đánh cũng đã đánh, chẳng lẽ giờ lại buông dao đầu hàng?
Cho nên là, tiếp tục nói, dù sao bình thường cô đều giả bộ dịu dàng uyển chuyển, nếu không thân thiết, thỉnh thoảng cũng nên phát huy bản lĩnh
của một cô gái chanh chua… Không phạm pháp chứ?
Hơn nữa, cái
khuôn mặt kia, miệng ngậm chặt như thế đại khái sẽ không tiết lộ diện
mạo thật của cô ra ngoài…, ai bảo anh chọc cô làm gì?
“Khang Mân Quân, cô đừng quá đáng!” Cô nói cũng đủ nhiều rồi, nên nghỉ ngơi đi chứ.
“Không biết ai quá đáng a? Là anh bỏ rơi tôi!Cũng là anh xem tôi như người
tang hình! Là anh…” Càng mắng càng thoải mái, càng mắng càng thuận
miệng, càng mắng càng vui vẻ.
Trong lòng cô nghĩ, có lẽ bình thường… quá buồn, cho nên mới phát ra như thế không thể rút lại được/
“ Mắng đủ chưa?” Lạnh giọng, sầm mặt, nhíu mày, Phạm Húc Nhật thực sự
không thể chịu đựng thêm những tạp âm ô nhiễm của Khang Mân Quân.
Trong xe, cho dù có rộn cũng vẫn là không gian có hạn, cô lại la lối như thế, thật sắp vượt quá giới hạn của anh.
“Vẫn chưa. Có sao không?” Nặng nề hừ một cái, Khang Mân Quân trở lại bộ dạng khiêu khích.
Vẫn chưa? Tốt lắm! Bẻ tay lái sang phải, Phạm Húc Nhật dừng ở ven đương, sau đó… mở cửa xuống xe.
“Ui! Anh làm gì?” Đột nhiên đến mức như này, Khang Mân Quân có chút há hốc mồm, cũng đành xuống xe theo. “Sao lại dừng ở đây?”
“Không phải còn mắng chưa xong à? Vậy thì tiếp tục đi, không cần khách khí.”
Tựa vào cửa xe, Phạm Húc Nhật nghiêng đầu nhìn Khang Mân Quân.
Không phải chứ! Anh ta … tự nhiên cho xe dừng ở cái chỗ quỷ quái này, chỉ để
cho cô tiếp tục la lối? Khang Mân Quân đột nhiên không biết nên tức hay
nên cười?
“Nếu tôi muốn nói cả ngày thì sao? Anh có phải định ném tôi ở đây, sau đó bỏ đi không?” Khoanh tay trước ngực, Khang Mân Quân
tưởng tượng ra mấy cảnh kịch tính trong phim ảnh.
Nếu anh ta thực có can đảm như lời cô nói, cô nhất định sẽ không bỏ qua!
Có điều, nói đi phải nói lại, cô cũng không biết tại sao lại tin anh đến thế, cảm thấy anh nhất định không thể bỏ rơi cô.
Hả? Quái, cô sao lại có lòng tin với anh đến vậy.
Cô càng lúc càng có gì đó bất thường! Cô quen biết gì anh sao? Trừ việc
anh ta là anh của Nhâm Mẫn, lúc này cũng không phải sếp với nhân viên,
tính ra cũng không phải thân quen.
Cô sao lại tin anh như thế? Kỳ quái hơn, sao cô cứ muốn gây phiền phức cho anh?
Mắt vẫn mở to chăm chú nhìn vào khuôn mặt nghiêng nghiêng của Phạm Húc
Nhật, Khang Mân Quân vặn lông mày suy nghĩ sâu xa, càng nghĩ càng không
ra.
“Tôi sẽ không bỏ cô lại.”
Đột nhiên, một âm thanh trầm trầm mềm mỏng xuyên qua tai cô, đi qua đầu cô, cuối cùng chui vào đáy
lòng cô. Trong nháy mắt, trái tim như có một làn nước ấm chảy qua, vây
chặt quanh cô, khiến Khang Mân Quân không khỏi chìm đắm…
Hả? Đợt chút, không phải chứ, cô bây giờ đang cảm động sao? Chỉ là câu nói không tệ lắm có thể nghe, sao cô phải cảm động.
Hơn nữa, những lời nói ngon ngọt buồn nôn gấp chục lần cô đã chán không
muốn nghe cũng chưa cảm động qua bao giờ! Vậy… cô ruột cuộc cảm động cái gì?
Đột nhiên, cô đi vòng qua đầu xe, tới trước người anh, sau đó nhìn chằm chằm Phạm Húc Nhật…
“Làm gì thế? Nhất định phải nhìn mặt tôi mới mắng được hay sao?” Phạm Húc Nhật nhíu mày, cúi đầu.
Cô gái này thật là! Cho nên anh dừng xe, cũng là muốn cho cô mắng đã đi,
không ngờ lúc này lại một tiếng cũng không nói, lại chăm chăm theo dõi
anh, thế là sao?
Chẳng lẽ ra khỏi không gian chật hẹp, cô cũng sẽ không quát mắng người khác nữa?
Thảm rồi… không phải như vậy chứ?
Hất đầu quay đi, bỏ rơi cô, Khang Mân Quân phát hiện ra mình đang sợ ý nghĩ anh sẽ bỏ rơi cô.
“Không cần thế!”, Khang Mân Quân lại cúi đầu, vòng qua xe trở lại vị trí của
mình, sau đó đưa tay mở cửa xe, nhìn Phạm Húc Nhật với ánh mắt khó hiểu
rồi ngồi vào ghế lái phụ.
Cô như thế là sao? Gương mặt sao lại giống như vừa bị đả kích như thể anh đã nói gì, làm gì đó.
Không có chứ! Anh nhớ là mình từ đầu tới cuối vẫn nhẫn nhục chịu đựng đấy thôi.
Thế cái bộ dạng bị bắt nạt kia của cô ruốt cuộc là vì việc gì? Trăm mối
không lời giải, Phạm Húc Nhật đành phải làm theo ngồi lại vào xe.
Ngồi vào chỗ của mình, anh chỉ có thể im lặng quan sát Khang Mân Quân như
mất hồn, sau đó không bao lâu, anh khẳng định một chuyện… quãng đường
còn lại sẽ đi qua một cách yên tĩnh. Chỉ có điều bộ dạng này của cô
khiến anh có chút bận tâm.
Anh có nên hỏi không nhỉ? Còn là… Thôi coi như xong. Xem như anh có lòng muốn hỏi thì cô cũng sẽ không thấy.
Còn nữa, ví dụ anh vừa hỏi, khéo cô lại quang quác nói không ngừng? Ạch,
thôi, nên yên tĩnh hưởng thụ không khí yên lặng khó mà có được này.