Gia tộc họ Phạm
Ba tiểu khu hàng da của Phạm Gia ở Bắc Huyện tương đối xa xôi, nhiều thế hệ của gia tộc chưa từng dời đi.
Thậm chí, những phòng ốc cũ kỹ cũng đã nhiều lần được trang hoàng sang sửa
lại, nhiều năm qua được bảo tồn duy trì, cho nên đến nay vẫn còn nét cổ
kính.
Phóng xa tầm mắt, có thể nhìn thấy hàng dãy dài những ngôi
nhà với mái ngói đỏ. Ở đây có căn phía Bắc, tòa phía Nam, phòng phía
Đông, gian phía Tây, phòng chung của cả 4 tòa vây xung quanh tạo thành
một hình vuông, chính giữa là một sân lớn.
Tổng diện tích của cả khu chừng trăm bình, người hiểu biết chỉ cần nhìn qua cũng biết ngay là gia đình không tầm thường.
Trước cửa còn lù lù hai tượng sư tử đá, càng khiến cho người bình thường không dám đến gần, chỉ sợ bên trong nuôi thú dữ.
Người bên trong quả thật cũng không phải hung thần ác sát, nhưng những người nhà ở quanh đây cũng không ai dám đến gần.
Vì sao ư? Ai nhìn cũng có thể thấy!
Trừ 2 tượng sư tử đá hung ác trông rất dọa người ở bên ngoài, còn có hai
người giữ cửa với bộ mặt cũng hung ác không kém, trên đó như thể viết
mấy chữ to: “Không nhiệm vụ miễn vào”, thử hỏi còn ai dám đến gần.
Đột nhiên, cả 2 vị đại hán đồng thời nghiêng đầu nhìn về bên trái, một khột bóng xe quen thuộc đang đi tới, cả hai đều nở nụ cười.
“Đại thiếu gia đã về”. Người giữ cửa bên trái tươi cười chào.
“Hôm nay thiếu gia về trễ, bình thường đều là sáng sớm.” Người giữ cửa bên phải cũng đi theo cười nói.
Không bao lâu, xe Phạm Húc Nhật dừng trước mặt, sau đó anh bước xuống.
Y? Hai cặp mắt đồng thời xanh lên, mặt mũi có vẻ rất kinh ngạc.
“Phụ nữ?” Hai người liếc nhau một cái, đồng thời đưa tay dụi mắt rồi quay đầu “Đại thiếu gia thực sự đưa phụ nữ về nhà?”
Hai người tặc lưỡi hít hà không dứt, ngây ngốc nhìn Phạm Húc Nhật tiến đến
gần, căn bản không thể tin được chuyện trước mắt là thật.
Chuyện
này sao có thể! Cô gái kia rốt cuộc là thần thánh phương nào! Cùng đi về với đại thiếu gia mà không bị dọa cho ngất? Chẳng lẽ vị tiểu thư kia
cũng là người tương tự?
Từ trước đến giờ người không bị hơi thở
lạnh như băng kia đánh lui chắc chỉ có đại tỷ đứng đầu giai cấp nữ nhân
hào kiệt! Cô gái kia chắc cũng là đứng đầu bang, phái nào đó?
Tò mò, thật khiến cho người ta phải tò mò!
“Cực khổ rồi!” Phạm Húc Nhật hướng về phía hai vị lão tướng trong cửa gật đầu, vẻ mặt vẫn bình thường như cũ.
“Không khổ cực, tuyệt không khổ cực…” Hai vị lão tướng lắc đầu.
“Vậy tôi vào trước.” Lại gật đầu nhẹ, Phạm Húc Nhật dẫn Khang Mân Quân vẫn còn đang mất hồn đi vào cửa.
“Vâng, xin từ từ vào.” Nhìn đại thiếu gia dẫn người đi vào cửa sau, hai người
liền châu đầu ghé tai, tính toán sau khi đổi ca sẽ đi dò tin tức.
Đi vào cửa chính, xuyên qua sân nhà trồng đầy cây xanh hoa cỏ, Phạm Húc Nhật dẫn cô đến thẳng phòng khách.
Anh nghĩ, chắc cả nhà già trẻ lớn bé đã sớm ngồi đầy đủ trong phòng khách.
Lưới tin của Phạm gia tương đối nhanh chóng chính xác, cho nên anh có thể
khẳng định từ lúc chưa bước chân vào cửa, người trong nhà đã sớm biết
anh đến.
Quả thật, vừa bước chân vào trong phòng khách, không chỉ có các trưởng bối ngồi đông đủ, mà phía dưới anh em mang theo vợ chồng
con cái cũng đều có mặt.
Nhìn thấy mặt trận khổng lồ này, Phạm Húc Nhật không khỏi nhíu mày, mây đen nhất loạt bồng bềnh trên đầu.
Nghiêm túc mà nói, khi mẹ kiên trì muốn anh đi đón cô cùng về thì khỏi nói trong lòng anh đã biết đây tuyệt đối là lừa gạt!
Anh cũng sớm biết mẹ đang có chủ ý gì, chính là tác hợp cho anh và cô.
Dĩ nhiên anh cũng biết mấy bậc trưởng bối kia chẳng qua là kế sách của mẹ
anh, nhưng… ánh mắt của mọi người đổ lên người khiến Phạm Húc Nhật khẽ
nheo mắt, không thấy cái tia vui vẻ nào truyền lại qua ánh mắt của anh.
“Đừng nhìn anh! Không phải là anh làm.” Phạm Triêu Dương nhanh chóng thu tầm mắt, căn bản không muốn chuốc lấy phiền toái.
Cũng ánh mắt đó của Phạm Húc Nhật vừa quét qua người em gái, Phạm Minh Nguyệt cũng kêu…
“Em cũng chỉ được gọi về xem trò vui, những cái khác đều không biết.”
“Tiểu Nguyệt!”Các trưởng bối cùng kêu lên, không ngờ bị bán nhanh như thế.
“Xem trò vui?” Phạm Húc Nhật nhíu mắt, chậm rãi quét một vòng qua các lão nhân.
“Ha ha ha…” Lão nhân cũng cười lúng túng, ánh mắt hết nhìn trái lại nhìn phải, không có can đảm chống lại Phạm Húc Nhật.
Ừ! Họ không phải sợ anh. Chỉ là lớn tuổi rồi, không chịu nổi luồn khí lạnh xâm nhập.
Một giây sau, mẹ Phạm vội vàng chuyển đề tài…
“Mân Quân này, con chưa từng đến đây phải không? Để bác dẫn con đi xung
quanh xem một chút, tiện thể dẫn con lên phòng khách để hành lý…”Lời còn chưa nói xong, Doãn Tĩnh Tâm đã kéo cô đi.
Khang Mân Quân vẫn còn chưa hoàn hồn lại ngây ngốc bị lôi đi.
“Con cũng đi! Con cũng đi!” Sau đó, mọi người nhất loạt biến mất, chỉ còn
Phạm Triêu Dương vẫn ở nguyên tại chỗ. “Lão ca, đã nhìn thấy trai lớn
phải lấy vợ, gái lớn phải gả chồng hay chưa…” Phạm Triêu Dương đi lên
khoác vai người an hem.
“Lời này thật là đủ an ủi người!” Phạm Húc Nhật nhếch môi, liếc mắt nhìn người bên cạnh.
“Em không ném đá xuống giếng, anh nên cười trộm rồi.” Câu nói thốt ra khỏi bờ môi đẹp, Phạm Triêu Dương cười xấu xa.
“Vậy phải cảm kích chú rồi?” Lông mày chau thành đỉnh núi, ánh mắt Phạm Húc Nhật vẫn lạnh như cũ.
“A, cũng nên thế, ít nhất em không giống mấy người vô đạo đức nhân nghĩa,
giúp đỡ mẹ bàn mưu tính kế”. Phạm Triêu Dương cũng không quên trước đây
không lâu mới diễn ra bữa tiệc buồn cười kia.
“Đây chẳng qua là ăn bữa cơm mà thôi.” Phạm Húc Nhật đáp lại, cũng không nghĩ đem mấy chuyện nhỏ này ghi trong lòng.
“Hả?” Người anh xem ỉu xìu nói.
“Một bữa cơm có thể giải quyết một chuyện, chú nên thấy vui mừng đi! Nhưng
bây giờ… Chú có cho rằng sẽ giải quyết tốt không?” Mặt mày khẽ nhăn,
Phạm Húc Nhật liếc Triêu Dương, sau đó giậm chân đi ra.
“A, chắc
chú cũng không phải không biết vợ chú là đồng lõa đấy chứ”? Phạm Húc
Nhật lạnh nhạt nói trước khi bỏ đi, Phạm Triêu Dương nhất thời cũng
không dám lên tiếng.
Lão ca chẳng lẽ sẽ tính sổ hắn sao? Phạm Triêu Dương vuốt vuốt cằm, sau đó quay đầu nghiêm túc nghĩ ngợi.
Lão ca bình thường lạnh có lạnh, tính tình nặng nề u ám, nhưng cũng chưa
từng thấy anh ấy thật sự phát cuồng, nếu có bị dọa đến tận lông, anh ấy
cũng chỉ cùng lắm là mặt mũi tồi tệ, khó coi, lần này chắc cũng thế?
Ách, … Để đề phòng, anh còn bảo vợ xem kịch vui thôi, đừng có nhúng tay vào, nhỡ ngày nào đó luồng không khí lạnh đột nhiên nổi đóa thành gió lốc
siêu cấp thì không ổn.
Ừ, cứ thế đi!
Người của Phạm gia rất nhiệt tình, nhưng Khang Mân Quân đối với họ lại thấy phát mệt.
Không nên hiểu lầm chứ, cô không phải là không thích người của Phạm gia, chỉ
là trong lòng đang có phiền muộn, khong có cách nào toàn tâm toàn ý
hưởng thụ sự đối đãi của họ.
Tính cô vốn không chịu nổi phiền
toái, cho nên có chuyện gì trong lòng, cô sẽ cảm thấy khó chịu, tự nhiên tâm tư cũng khó mà ứng biến kịp.
Chỉ có điều, phiền toái của cô
không phải ở nơi này mà cô không chịu nổi ý nghĩ sẽ cả đêm ở đây mà tâm
tư đuổi theo hình bóng của anh.
Trời ạ! Cho cô chết đi.
Sao lại xảy ra chuyện lạ thế này? Cô bình thường tất nhiên sẽ chú ý động
thái của đàn ông, nhưng cô phải có hứng thú với người ta! Nhưng bây giờ… bây giờ làm sao có thể?
E hèm, cô làm sao lại có hứng thú với
cái kẻ mặt lạnh như băng? Không thể nào, đúng không? Cô thật không thể
nào lại có hứng thú với anh… chứ? Hỏng bét, cái trợ từ đằng sau kia lại
có vẻ như không dám chắc à? Xong rồi, cô không phải thực sự coi trọng
anh chứ? Lấy tay che mặt, Khang Mân Quân thật muốn đánh cho mình bất
tỉnh!
“Mân Quân, Khang Mân Quân, hoàn hồn chưa?
Đột nhiên bị đẩy một cái thật mạn, Khang Mân Quân suýt thì ngã xuống giường.
“Á? Ai đấy?” Thấy rõ người vừa tới là ai, Khang Mân Quân trợn mắt, rồi
trừng trừng nhìn cô: “Muốn chết hả, tự nhiên đẩy mình thế?”
“Ai
bảo cậu không thèm để ý? Mình gõ cửa cậu cũng không nghe thấy, đứng
trước mặt còn không nhìn thấy, chả đẩy thì làm sao?” Nhâm Mẫn khua tay
phân bua, cảm thấy mình vô tội bị mắng.
“Làm sao? Không ở đó mà
mật ngọt với chồng, chạy đến tìm mình làm gì?” Chậc, chỉ nghĩ đến việc
tự nhiên chẳng can hệ gì bị gọi tới, Khang Mân Quân đầy một bụng tức.
Huống hồ đi trăng mật về, cả nhà tụ họp, lại gọi cô đến trình diện là cái kết cục gì?
Buổi họp mặt này…, trừ những người trong Phạm gia, chẳng thấy có ai khác nữa? Thậm chí, ba Phạm Mân Quân cũng không có thấy!
“Sao lại nói thế, mình là đặc biệt đến tìm cậu nói chuyện…” Nhâm Mẫn thở phì phò bò lên giường cạnh Khang Mân Quân.
“Đừng có làm trò!” Khang Mân Quân đẩy đầu Nhâm Mẫn ra, không cho cô dùng
chính sách dụ dỗ. “Cậu tốt nhất khai ra, cậu đang có ý gì với mình?”
Cô không phải đứa ngốc! Lúc trước Nhâm Mẫn xui cô vào Phạm Thị đã thấy lạ rồi, chỉ là cô cố tình không để ý.
Nhưng đến hôm nay, cô bị Mẹ Phạm và bà nội vây quanh hỏi thăm thì cô sao có
thể không để ý, bởi vì… ý của họ thật quá rõ ràng đi.
“Ý đồ? Ha ha, cậu nói gì khó nghe thế? Mình làm gì có ý đồ gì nha!” Nhâm Mẫn ánh mắt lóe lên, cười gượng mấy tiếng.
“Còn không à? Nhâm tiểu thư, Nhâm Mẫn à, cậu thật cho là mình dễ hù lắm hay
sao? Khang Mân Quân cười khủng bố, vỗ nhẹ lên mặt Nhâm Mẫn.
“Cái gì? Mình…” Nhâm Mẫn cười có chút xấu hổ, lặng lẽ lùi về phía sau.
“Định chạy trốn hả?” Khang Mân Quân cười lớn hơn, ngược lại Nhâm Mẫn trong mắt có chút sợ hãi.
“Không có… Không có a!” Nụ cười cứng ngắc trên mặt, Nhâm Mẫn không dám động đậy chút nào.
“Còn không khai báo thành thực ra đây!” Lập tức thu lại nụ cười, Khang Mân Quân trừng mắt, làm Nhâm Mẫn sợ chạy trối chết.
“Không cần dữ dội vậy á, … người ta nói là được chứ gì! Mẹ chồng muốn mình
giúp, mình là con dâu sao có thể cự tuyệt? Cho nên không thể làm gì khác hơn là giúp bà một tay!” Nhâm Mẫn ra vẻ rất uất ức nháy cặp mắt trong
sáng.
“Giúp một ta cái gì? Giúp một tay bán mình hả!” Khang Mân Quân tức giận đùng đùng, lòng ngập tràn xúc động.
“Làm gì nói khó nghe như vậy? Người ta chẳng qua là…” Nhâm Mẫn tích cực biện giải cho mình, nhưng bị Khang Mân Quân chặn lại.
“Nhâm tiểu thư, cậu cũng biết mình lâu rồi còn gì? Cậu cũng biết điều này
không thể thực hiện được, sao không trực tiếp nói rõ với mẹ chồng cậu
đi?”
“Mình lại không cảm thấy không thể thực hiện được…” Nhâm Mẫn nhỏ giọng ngập ngừng, cúi đầu nghịch móng tay.
“Hả?” Nheo mắt lại, cặp lông mày cũng nhíu xuống, Khang Mân Quân trừng mắt. “Cậu có ý gì đây?”
“Ưm hừm, thật ra lập gia đình cũng không có gì không tốt, cậu sao lại phải
trốn tránh như thế?” Nhâm Mẫn kêu lên, vẫn thật khó mà lý giải với cô
bạn ngang bướng này.
“Không muốn chính là không muốn, cậu sao
quản mình nhiều như vậy?” Khang Mân Quân quay trở lại mục đích chính,
thần sắc có chút kỳ dị.
Cô ghét nhất là đàm luận cái đề tài này á!
Bởi vì cô thật rất không muốn cho mọi người biết… Cô kỳ thật là một bà nội trợ tồi tệ.
“Cậu nhìn thử một chút xem sao! Anh chồng mình…” Thật sự rất muốn đứng ra
khen ngợi, nhưng vừa nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng của ông anh, Nhâm Mẫn
cũng có chút khó mở miệng.
“Thật ra thì, anh chồng tớ… người khác…” Thật muốn mở mắt nói mò, nhưng Nhâm Mẫn quả thật không làm được.
“Anh ta chỉ là mặt thối, nhưng người cũng không tệ, những điều này tớ biết
rồi. Nhưng mà không thể nào! Mình sao theo anh ta được!” Khang Mân Quân
lắc đầu tỏ rõ ý không thể được.
Là thật không thể nào đâu?
Nhưng tại sao ba chữ kia nói ra lại khiến cô cảm thấy có chút khó chịu? Là
bởi vì cô hy vọng đem cái chữ “không” kia xóa đi, biến thành “có thể” ư? A… làm ơn! Cô ruốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Khang Mân Quân lần nữa
che mặt, nhỏ giọng kêu rên.
“Y? Cậu nói cái gì? Cậu… Cậu không
thấy anh ấy rất đáng sợ à?” Nhâm Mẫn nuốt nước miếng, có chút không can
đảm tin tưởng những từ ca ngợi Khang Mân Quân vừa nói ra.
“Đáng sợ?” Nghe Nhâm Mẫn nói, Khang Mân Quân ngẩng đầu, trong mắt đầy ý hoang mang. “Sao cậu lại nói vậy?”
“…Cậu không cảm thấy anh ấy đứng lên nhìn rất ghê à?” Nhâm Mẫn thì thào.
Cô không phải cố ý nói xấu anh chồng, chỉ là… cô cũng thường bị dọa cho sợ.
Mặc dù chồng cô nói lâu dần sẽ quen, nhưng trước khi quen khó tránh khỏi bị bộ mặt lạnh kia làm cho giật mình.
“Không tệ a! Hóa ra anh ta từ nhỏ đến giờ có bộ dạng đó, vậy thì không phải
lỗi của ảnh! Anh ấy chỉ không có nụ cười đáng yêu hay không thích nói
chuyện, điều này cũng có thể, cậu làm sao…” Nói đến đây, Khang Mân Quân
không khỏi thấy ngốc.
Cô lại đang nói giúp anh ta? Trời ạ, ai tới nói cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra? Cô sao phải nói hộ cho anh? Anh hù được ai là chuyện của anh, cô cần gì cãi hộ anh chứ?
Dĩ
nhiên, không chỉ Khang Mân Quân cảm thấy ngu ngốc, ngay cả Nhâm Mẫn cũng ngốc theo, bởi vì… Cô không nghĩ được là Mân Quân lại bao che cho anh
chồng đến thế.
Trời ạ! Mân Quân cô… Cô không phải có ý gì với anh ấy chứ? Không thì sao lại phải ra sức thay anh ta nói chuyện?
Ha ha! Phát hiện này vô cùng bí mật, Nhâm Mẫn mặt từ ngây ngô chuyển sang
kinh ngạc, rồi chuyển thành vui mừng, cuối cùng dùng hết sức lao ra
phòng khách, hào hứng đi báo cáo tin tức tốt cho mẹ chồng.
Về phần Khang Mân Quân… Xin lỗi, còn đang trong trạng thái kinh ngạc cực độ, đến mươi mười lăm phút cũng chưa hoàn hồn.
Ai… đáng thương đâu, có người cả đêm khó mà ngủ!
“Mẹ, con muốn đi ngủ, tha cho con được không?” Tránh trái tránh phari, Phạm
Húc Nhật nghĩ đủ biện pháp để tránh mẹ anh hỏi chuyện, nhưng thật khó mà toại nguyện.
“Không được, con vẫn chưa trả lời mẹ đừng hòng đi
ngủ! Nói, ruốt cuộc con cảm thấy cô bé thế nào?” Mẹ Phạm theo sát bên
cạnh con trai.
“Là như thế!” Đáp lại mấy ngàn lần một đáp án, Phạm Húc Nhật thấy mệt quá. “Mẹ, con muốn tắm, mẹ đi ra ngoài được không?”
“Như thế là thế nào?” Doãn Tĩnh Tâm chống nạnh đứng dựa cửa, một chân còn dơ cao đạp trên cánh cửa, rõ ràng không chịu lui ra.
Bất đắc dĩ nhìn mẹ, Phạm Húc Nhật thật sự rất muốn đưa mẹ anh ra ngoài, sau đó trước mặt bà đóng sầm cửa phòng tắm, nhưng anh không có làm như vậy.
“Thì ý là như thế.” Phạm Húc Nhật thở dài một hơi, cảm thấy cứ nói chuyện thế này rất nhàm chán lại vô nghĩa.
“Con đang nhại lại mẹ đấy à? Hỗn tiểu tử, mẹ muốn nghe…” Doãn Tĩnh Tâm dơ cao đầu ngón tay, dí vào trán con trai.
“Mẹ, còn biết rõ mẹ muốn nghe cái gì, nhưng chuyện đó là do duyên phận!
Không phải nghĩ thế nào là thành thế ấy, càng không phải con muốn thế
nào là được thế đó, mẹ có hiểu ý con không?” Gần đây anh nói chuyện số
chữ ngày càng nhiều rồi, đây là tốt hay không tốt đây? Phạm Húc Nhật ở
đáy lòng than thở.
“Ơ… con vừa nói tới duyên…” Doãn Tĩnh Tâm còn chưa nói hết câu, 1 đám người liền kéo vào.
“Mọi người làm sao thế?” Một đám người mặt mũi hưng phấn, Doãn Tĩnh Tâm không hiểu ra sao.
“Mẹ, Mân Quân nói…” Nhâm Mẫn say mê kể.
“Mẹ, chị Hai nói…” Phạm Minh Nguyệt vui mừng cao giọng hô to.
“Tĩnh Tâm, Nhâm Mẫn nói…” Ông nội Phạm cùng cả đám điên cuồng kêu lên.
Một đám người tranh nhau nói, kết quả chi có 1… ầm ĩ!
Mắt không đổi, Doãn Tĩnh Tâm nhìn về phía hai người đàn ông không điên như mấy người kia… Phạm Triêu Dương cùng Cổ Kiết Nhân.
“Bọn họ làm sao vậy?”
“Nhâm Mẫn nói, Mân Quân hình như có ý với anh trai”. Phạm Triêu Dương nhún
vai, rồi nghiêng đầu nhìn vợ, để cô nói tiếp. “Vì cô ấy một mực nói đỡ
cho anh trai”. Cổ Kiết Nhân ngoan ngoãn tiếp lời Phạm Triêu Dương.
“Y?” Doãn Tĩnh Tâm phản ứng cũng rất kịch liệt, có thể hình dung kiểu “mừng rỡ như điên”.
“Hả?”. Trái với mọi người, Phạm Húc Nhật phản ứng có chút lạnh. Bình thường
anh vốn cũng lạnh cho nên điều này không có gì quá kỳ quái. “Con bé nói
gì? Nhanh nhanh nhanh, nói mau cho ta nghe…” Doãn Tĩnh Tâm kéo con dâu
lại, gấp gáp thúc giục.
“Dạ? Mân Quân nói…” Nhâm Mẫn hơi sợ nhìn Phạm Húc Nhật một cái! Ai, cô vẫn cảm thấy cái khuôn mặt của anh sao mà hung ác quá.
“Nó nói cái gì?” Doãn Tĩnh Tâm vô cùng sốt ruột, không thể đợi được đoạn sau.
“Nói là… Ưm hừm, con nói anh trai dáng dấp rất đáng sợ, Mân Quân liền đứng
lên nói đỡ thay anh trai! Nói anh chỉ có mặt lạnh, nhưng tâm địa tốt…
Cho nên con nghĩ Mân Quân không ghét anh trai đâu.” Đằng nào cũng phải
nói, Nhâm Mẫn nói một lèo cho xong, sau đó trốn vào lồng ngực chồng.
Hả? Cô… còn nói đỡ cho anh?
Mặc dù Phạm Húc Nhật không thể tin được, nhưng lại không ngăn được đáy lòng lại trào lên một dòng nước ấm..
“Thật à? Thật sự là quá tốt! A Nhật, con nhất định phải cố gắng…”
“Đúng vậy, khó gặp được một người không sợ anh, còn có thể nói đỡ cho anh, anh nhất định phải nắm cho chặt a!”
Cuối cùng, đám người này nói những gì, Phạm Húc Nhật hoàn toàn không nghe
được. Chẳng qua là khi mọi người đi ra hết, anh khép cửa phòng tắm lại,
một mình ở bên trong… khúc khích cười.
Cô không những không sợ
anh, còn nói anh chỉ là mặt thối nhưng tâm tính thiện lương? Ông trời,
cô gái này rõ là… khiến lòng anh rạo rực!
Cảm giác vui sướng trong người tán loạn, Phạm Húc Nhật muốn ngăn lại không được, đành để mặc chúng lan tràn đốt cháy xung quanh.