Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 8: Chương 8




Trở lại căn phòng sạch bong không một hạt bụi, Phạm Húc Nhật đặt thân hình mệt mỏi thoải mái xuống chiếc sofa lớn.

Anh cho rằng trên đường về, cô cũng sẽ ồn ào như lúc đi, nhưng không phải, suốt dọc đường đưa cô về, cô không hề mở miệng nói nửa câu.

Bình thường, anh rất thích không khí trầm tĩnh, nhưng vì sao lúc này lại thấy phiền muộn? Hơn nữa lại cảm thấy buồn bực thật khó chịu. Vì sao mới quen cô chưa bao lâu, thói quen bao năm bất chợt biến thành thói lạ.

Ngay từ đầu, cô đã nở một nụ cười hấp dẫn trước mặt anh. Bởi vì nụ cười kia chân thật, không giả vờ cũng không làm bộ, hơn nữa, cô tươi cười trong mắt không hệ có tí sợ hãi nào cho nên anh khó tránh khỏi thấy cô đặc biệt.

Nhưng chỉ vẻn vẹn hai chữ đặc biệt, cũng đủ cho anh có ý định với cô hay sao? Rất dễ nhận thấy, đáp an là… không phải!

Vậy, đáp án là cái gì đây?

Là vì lần thứ hai gặp nhau cùng ứng đối tiến lui, sự thản nhiên, tự tại của cô bắt được trái tim anh sao?

Có cô ở đâu, không khí luôn là thân thiện, có cô ở đâu, ở đó có cảm giác nhẹ nhõm; cô ở đâu, tâm tình cũng theo đó vui vẻ… Là vì những cái này, cho nên anh để ý đến cô sao?

Có lẽ phải cũng có thể không, anh nghĩ… anh cần thêm 1 ít thời gian để có thể đi đến kết luận.

Nhắm mắt lại, dung nhan thanh tú bình thản không có gì kỳ lạ lại khiến anh không rời được tầm mắt, lúc này không ngờ lại một lần nữa nhảy vào trong đầu anh, Phạm Húc Nhật nở nụ cười…

Phòng làm việc của tồng tài tập đoàn Phạm Thị

Nếu như anh vốn mong đợi có thể gặp nhiều hơn một chút để tìm ra suy nghĩ của bản thân thì anh quả thật thất vọng rồi.

Bởi vì, đã ba ngày, mặc dù ở công ty anh làm việc, nhưng anh không có thời gian ở cùng cô chút nào.

Bởi vì mỗi lần thấy cô, cô luông quăng cho anh một ánh mắt vừa nan giải vừa phức tạp, rồi không tới ba giây, cô đã nhanh chóng mất hút.

Anh thậm chí không kịp lên tiếng gọi, cô đã biến mất trước mặt anh.

Anh nghĩ không phải cô đang trốn anh chứ? Nhưng vì cái gì? Phạm Húc Nhật trầm tư, vì không tìm được đáp án mà thấy bứt rứt vô cùng.

Trên mặt bàn, văn kiện vẫn như mọi ngày chất đống như núi, nhưng tâm tư của anh đã sớm lên chin tầng mây, không bao giờ còn chuyên chú nghiêm túc được như trước.

Không nên để cô ảnh hưởng nhưng kỳ lạ lại chính là như thế.

Trái trí đã bị đảo lộn một hồi, bây giờ không thể bình tĩnh trở lại…

Phòng hành chính tổng hợp tập đoàn Phạm Thị

Khang Mân Quân chán đến chết, ngẩn người ngồi yên một chỗ/

Thế nào? Cô gần đây không hăng say với việc gì, chuyện gì cũng không có hăng hái, ngay cả đàn ông đến tìm cô ước hẹn cũng đều bị cô nhất nhất cự tuyệt.

Cô dĩ nhiên biết, khiến cho mình trở nên kỳ quái như thế, kẻ đầu sỏ chính là người khác, cái người để cho cô vừa thấy mặt đã muốn lập tức trốn đi.

Ai! Chưa từng có cái gì lạ lẫm như thế, cô đối với loại cảm xúc xa lạ này thấy bất đắc dĩ cũng không biết làm sao.

“Haizz…”, thở dài thườn thượt, Khang Mân Quân mở miệng ra là thở dài không ngớt.

“Mân Quân, có chuyện gì phiền lòng sao? Nữ đồng nghiệp A bên trái đi tới, mặt tỏ ý quan tâm.

“À, không có a, không có sao á”. Vội vàng bưng lên khuông mặt tươi cười qua loa, Khang Mân Quân cũng không muốn tâm sự cùng ai.

“Không có gì mới lạ, cậu đã thở dài tới ba trăm lẻ một cái rồi.” Nam đồng nghiệp A đang ngồi đứng lên quăng một ánh mắt không tin tưởng.

“Vậy sao?” Thật cảm ơn anh ta, nếu không cô thật đúng là không biết mình than thở đã giảm mất bao nhiêu năm tuổi thọ.

“Có gì khó khăn cứ nói ran ha, biết đâu mọi người có thể giúp được”. Nam đồng nghiệp B phía bên Phải cũng xích lại gần.

“Không…” Còn chưa cự tuyệt xong liền bị người khác chặn họng.

“Nói đúng đấy, nhiều người dễ giải quyết, em chưa từng nghe qua câu “ba ông thợ giày bằng một Gia Cát Lượng” à? Chúng ta đông như vậy, nhất định có thể giúp em!” Nữ đồng nghiệp ngồi chếch đó cũng đã gia nhập chiến trường.

“A, haha…”Khang Mân Quân cười gượng đáp lại, thật sự rất muốn trốn.

“Mân Quân à, không phải cháu với sếp tổng cãi nhau đấy chứ?” Chẳng biết từ lúc nào, trưởng phòng cũng đã tới chen vào một câu, Khang Mân Quân chỉ cảm thấy trên đầu chạy 3 đường thẳng.

“Dạ?” Khang Mân Quân gương mặt kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn chằm chằm trưởng phòng.

“Đúng vậy, em với sếp tổng có phải có gì không vui à?” Nữ đồng nghiệp C cũng lên tiếng. Tất cả mọi người đều đoán già đoán non, cô dĩ nhiên cũng muốn nói vào một câu.

“Cháu với anh ấy? Không vui gì ạ?” Có chuyện này sao? Trực giác của Khang Mân Quân cho thấy, lúc này không thể giải thích được vấn đề.

“Đúng ạ! Nếu không có chuyện gì sao mỗi lần gặp sếp tổng cô đều bỏ chạy?” Nữ đồng nghiệp D cũng không kiềm chế được, đem nghi ngờ của tất cả mọi người nói ra.

“Đúng vậy đúng vậy…” Nhóm người đứng bên kia lia lịa gật đầu, Khang Mân Quân thì buồn thiu.

Mọi ăn có phải ăn no nhàn rỗi hay không? Nếu không, tại sao ai ở đây cũng đều chú ý mọi động tĩnh của cô?

“Ai, tình cảm chính là như thế, thỉnh thoảng có lúc bất đồng, nhưng em cũng không thể chạy mãi được, định cãi nhau đến bao giờ?” Một đồng nghiệp nữ khá lớn tuổi cũng không nhịn được lên tiếng.

“Chị cũng thế nữa?” Khang Mân Quân nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn sững sờ.

Từ “giữa hai người có gì không vui” đến “Tình cảm chính là như vậy”, mẹ ơi, hội này sẽ kéo chuyện này đến tận đâu.

“Em với anh ấy không phải là quan hệ đó…”Ô ô, cô với anh nói chuyện tình cảm với nhau lúc nào chứ.

Trời ạ, cứu con! Khang Mân Quân ôm mặt, đáy lòng gào thét kêu cứu.

Làm ơn, thả cô đi! Cô đã bị chính lòng mình làm phiền đến hết hơi rồi, mọi người cũng không cần giày vò cô thêm chứ? Ô ô… “Y? Không phải sao? Nhưng mọi người đều nghĩ hai người là quan hệ đó nha!” Mọi người đều kêu lên không tin lời nói của Khang Mân Quân.

Nói giỡn, từ hôm Khang Mân Quân chẳng hề sợ hãi kéo sếp tổng chạy đi, toàn bộ công ty trừ trên xuống dưới đã cho rặng chuyện là như thế.

Bây giờ cô lại bảo không có chuyện này, ai tin?

“Không phải đâu! Em với anh ấy chỗ nào giống là quan hệ kia chứ?” Mắt họ nhìn thấy à? Khang Mân Quân mặt mày nhăn thành 1 nắm, thật sự không lý giải nổi sao mình lại bị hiểu lầm.

“Rất giống a!” Mỗi người bọn họ đều nhận định quan hệ của cô với anh là như vậy.

“Giống chỗ nào đâu?” Thật quỷ, mắt mọi người có vấn đề hết rồi chắc?

Cái người lạnh như băng kia, chỗ nào xem ra giống như có ý với cô chứ?

Nếu có thì đã sớm đuổi theo cô rồi chứ? Cô cũng không cần làm phức tạp lên như vậy… Khoan? Đợi chút, cô muốn anh đuổi theo sao?

Còn nữa, vì sao anh phải đuổi theo, cô cũng không cần phức tạp như thế?

A… quỷ thật! Tâm tình loạn cả lên rồi, đều là anh ta làm hại…

“Thứ nhất, cô dám đến gần anh ta.” Các đồng nghiệp đưa ra bằng chứng thứ nhất.

“Thứ hai, cô không chỉ dám đến gần, còn dám lôi anh ta chạy đi.” Tiếp tục đưa ra bằng chứng thứ hai.

“Làm ơn đi, anh ấy chỉ là mặt lạnh lùng thôi, không có nghĩa là anh ấy đáng sợ! Sao mọi người lại sợ anh ấy đến thế?” Đây không phải lần đầu nghe những lời như thế, thật nhịn không được muốn bất bình thay cho anh.

“Thứ ba, chỉ có cô nói sếp tổng không đáng sợ!” Bằng chứng thứ ba xuất hiện, ai nấy đều gật đầu hết sức tán thành.

“Thứ tư, hôm ở Cake house, cô bảo muốn lấy sếp tổng, tôi cũng nghe thấy”. Bằng chứ thứ tư là rõ ràng nhất.

Mẹ ơi, giờ là như thế nào? Bọn họ thậm chí cả màn kịch hôm đó cũng biết?

Khang Mân Quân kinh ngạc trố mắt nhìn mọi người, giờ phút này chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào.

“Thứ năm, số lần cộng số câu nói chuyện với cô so với chúng tôi tăng lên gấp nhiều lần…”

Bằng chứng năm, bằng chứng sáu… lần lượt được đưa ra, Khang Mân Quân quả muốn đập đầu vào tường.

Thôi cô cũng không biện hộ, không tranh cãi với những người này nữa, tùy ai thích nói gì thì nói. Cô… mặc kệ!

Formosa Club

Nơi ở khác nhau, cách sống khác nhau, nhưng cô không hiểu… bọn họ sao lại gặp nhau rồi?

Lần này cũng xấu hổ rồi, giờ chuồn đi còn kịp không?

Khang Mân Quân ảo não cúi đầu chằm chằm nhìn mặt đất. Chậc, sớm biết anh ta cũng sẽ xuấ hiện ở đây, cô sẽ không nhận lời mời của đồng nghiệp cũ.

Cái gì mà quan hệ bạn bè thân thiết? Cái gì nơi tụ hội những người đàn ông tốt? Cô lúc này chỉ muốn bỏ chạy, hơi đâu quan tâm đám đàn ông kia giống chuối hay là ổi?

Lặng lẽ hướng lối cửa bước ra, thật tiếc vừa muốn bước bước thứ hai, bên tai đã nghe thấy tiếng của người quen.

“Mân Quân, cậu đến rồi à? Lâu quá không gặp, nhớ cậu quá đi.”

Vừa gọi, người bạn kia vừa nhiệt tình ôm cô, Khang Mân Quân giờ có muốn đi cũng không đi nổi.

“Hi, Gin, cảm ơn mọi người đã mời”. Đối với màn chào mời nhiệt tình của đồng nghiệp cũ, Khang Mân Quân mặc dù có điểm chịu không nổi nhưng cũng không dám khước từ, đành chấp nhận phối hợp.

“Còn nói? Kể từ khi cậu nghỉ việc, mình tìm bao nhiêu lần, nhưng lần nào cậu cũng viện cớ không thèm tới.” Một tay ôm vai Khang Mân Quân, Gin nói vẻ oán trách.

“Ha ha, vậy sao?” Khang Mân Quân lúng túng.

“Này, cậu sao rồi? Mình nhớ trước kia cậu rất nhiệt tình, gần đây thế nào lại mai danh ẩn tích? Không phải có đối tượng cố định rồi nên không muốn tham gia loại tụ họp này nữa không?” Gin ngây thơ hỏi, Khang Mân Quân cảm thấy thật tội lỗi.

“Mình…” Nên nói thế nào đây? Thật ra cô lúc nào chẳng có đối tượng, hơn nữa còn không chỉ một.

“Nói thật ra, cậu có phải muốn đến chỗ đối tượng?” Gin hào hứng cười kéo Khang Mân Quân về phía quầy bar.

Nhất định? Cô không có? Cô làm sao nghĩ đi tới? Cô… A, đáng chết, sao Gin lại kéo cô đến chỗ anh ta ngồi thế này?

“Oái, Gin, mình đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, hôm nào chúng ta gặp mặt sau nhé.” Kéo tay Gin ra, Khang Mân Quân vội vàng quay lưng đi.

“Á, đừng thế chứ, mọi người đều tới rồi, chúng ta phải đi uống một chén đã…” Gin không chịu buông tay, vẫn ôm riết lấy cánh tay Khang Mân Quân.

“Mình thật sự… A, nguy rồi” Chưa kịp nói hết lý do, Khang Mân Quân như gặp quỷ, mãnh liệt quay về phía sau, nhưng quay một cái cô lại hối hận, bởi vì… cô biết là anh nhìn thấy cô.

“Mân Quân, anh cứ tưởng Gin gạt anh, hóa ra em đến thật? Tốt quá, rốt cuộc cũng nhìn thấy em rồi.” Sau lưng truyền đến một giọng nói dịu dàng, long tơ toàn thân Khang Mân Quân dựng đứng.

Sao lại có thể như vậy? Hai mặt bao vây, thật chẳng khác gì thảm cảnh. Phía sau là Lâm Kính Trung khiến cô phải nghỉ việc, đằng trước là người cô không nghĩ đến nhất… sếp tổng. Ô ô, cô thật muốn khóc.

“Là cậu nói với hắn à?” Mắt đầy ai oán, áp sát vào Gin hỏi, Khang Mân Quân có cảm giác bị bán đứng.

“Cái gì? Mình thấy Kính Trung anh ta rất đáng thương, hơn nữa, anh ấy rất thích cậu!” Gin vô tội khoát tay nói.

“Cậu!” Lâm Kính Trung đáng thương? Vậy bây giờ cô lại không đáng thương sao? “Mình bị cậu hại chết rồi!”

“Mân Quân, anh có điểm gì không tốt, em nói ra, anh nhất định sẽ thay đổi, em đừng bỏ anh có được không?” Lâm Kính Trung đi đến trước mặt Khang Mân Quân, cầu khẩn nhìn cô.

“Ồ, anh không có gì không tốt cả, kẻ không tốt, chính là em tin em đi.” Cô thực sự muốn tức miệng mắng to, nhưng không thể! Không chỉ vì đây là một nơi cao cấp, quan trọng hơn cô không muốn họ mất thể diện.

“Nếu anh không có điểm gì không tốt, vậy sao em lại muốn chia tay anh? Mân Quân, anh thật sự vô cùng yêu em, em trở về bên cạnh anh được không?” Lâm Kính Trung đưa tay muốn ôm Khang Mân Quân, nhưng cô đã nhanh nhẹn tránh được.

“Lâm Kính Trung, anh đừng như vậy!” Đưa tay kéo Gin, Khang Mân Quân núp ở phía sau cô. “Chân trời chỗ nào chẳng có cỏ thơm, anh cần gì đơn phương yêu mến mọt cành hoa? Anh xứng đáng được người tốt hơn yêu, anh xem, Gin không tồi chút nào, anh nên quên em đi!”

Sớm biết Lâm Kính Trung là loại không dễ buông ta, cô tuyệt đối sẽ không gặp anh nữa! Đáng tiếc, lúc này nói gì cũng không kịp nữa.

“Mân Quân, cậu đừng đem mình ra làm bia đỡ đạn a! Chuyện thế này, sớm muộn cũng nên nói ra, cậu tốt nhất nên cùng anh ấy nói chuyện cho rõ!” Gin muốn quay đi nhưng bị Khang Mân Quân liều mạng túm lại.

“Mình…” Cô không chịu buông tay. Không bắt cô làm bia đỡ đạn, cô thực không biết nên làm sao đây nữa, chẳng lẽ muốn cô nói thật? Nói cô bỏ anh ta, bởi vì anh ta cầu hôn cô? Hay là muốn cô nói… Cô căn bản chưa bao giờ yêu anh ta? Những lời này thật làm người ta đau đớn.

Lâm Kính Trung với Nghê Đại Ví khác hẳn nhau, cô đối với Nghê Đại Vĩ có thể xem là loại đúng người dùng ác chiêu, nhưng đối với Lâm Kính Trung lại hoàn toàn là một tên ngốc… Ai, cô thực sự không nên dùng biện pháp tàn nhẫn như thế.

Ây da, không dưng tạo nghiệt. Bây giờ hối hận chẳng kịp.

Khang Mân Quân khổ não, không biết nên làm sao cho phải.

Máu cảm giác đông lại, Khang Mân Quân không tự chủ đưa ra ánh mắt cầu cứu, mà người được hưởng ánh mắt này… chính là người cô tránh nãy giờ.

Cô cũng không biết sao mình lại cầu cứu anh ta. Nhưng đích thực là cô đã làm thế.

Tại sao ở thời điểm này, mình lại muốn nhờ anh ta giúp đỡ? Là bởi vì… Có thể giải thích là do tin cậy cùng nhờ cậy không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.