Tổng Giám Đốc Lừa Đảo

Chương 11: Chương 11




Cửa hàng đổ cổ này không lớn lắm. Trang hoàng rất đẹp, có phong cách cổ điển nhưng lại có cảm giác nghi ngờ, phòng khách cùng phòng trưng bày cùng một phòng, không linh hoạt cho lắm.

“Chào mừng quý khách.” Trong tiệm đồ cổ chỉ có Quan Ngân Hà cùng một người đàn ông cao lớn.

Người đàn ông kia nhìn thấy Âu Dương Minh Lệ đi vào cũng chỉ nhàn nhạt nói chào mừng quý khách, sau đó liền dời ánh mắt, nói chuyện cùng Quan Ngân Hà.

“Ngân Ưng anh kiếm dùm em được cửa hàng chưa?” Hoàng Dục vẫn muốn tìm chỗ yên lặng để khai trương, anh không có thói quen ở trung tâm chợ, mỗi ngày đều hải đối phó với những người rảnh rỗi đến để giết thời gian, anh cảm thấy thật nhức đầu.

Việc buôn bán của anh từ trước đến giờ đều lấy khách quen làm chù hoặc là bạn bè giới thiệu, vì vậy dời cửa hàng đến chỗ yên lặng, đối với việc buôn bán của anh cũng không ảnh hưởng gì lớn, hơn nữa còn có thể yên tĩnh làm ăn, đúng như mong muốn của anh.

“Kiếm được rồi, tối qua anh gặp bạn có nghe nhắc tới một chỗ, chỗ đó anh cũng biết, ở gần nhà anh. Chỗ đó do bà của bạn anh làm chủ, anh trai anh đang định thông qua ba anh hỏi bà ấy một chút, có thể thua cửa hàng cho em hay không.” Hôm nay lại có hàng mới đến, Quan Ngân Hà tò mò nhìn những hoa văn Châu Âu trưng bày trong tủ kình “Anh Dục, cái này có quý hay không?"

Hoa văn Châu Âu này cô nhìn rất quen, cô từng nhìn thấy ở quán trọ ven hồ, chỉ là không xác định được đó có phải đồ cổ hay không, duy nhất có thể xác định đó là nghĩ tới đoạn ký ức kia cô sẽ cảm thấy đau.

Hoàng Dục không ngờ nhìn Quan Ngân Hà “Em thích cái này?” Đứa em gái này chưa bao giờ hứng thú với đồ cổ của hắn, sao hôm nay đột nhiên lại hỏi?

“Không có, chỉ muốn hỏi một chút. Cái này đẹp quá.” Cô nhàn nhạt trả lời nhưng ánh mắt lại không như vậy, sâu kín nhìn đồ cổ Châu Âu đó, hồn phách bay xa.

“Em thích thì có thể lấy.” Hoàng Dục cảm tháy sự khác thường của cô nhưng không hỏi, hắn đưa cho cô.

Bởi vì là người bán đồ cổ Hoàng Dục không quan tâm giá tiền, hắn nghĩ đến tình anh em của Quan Ngân Ưng và cô.

Hôm nay Quan Ngân Hà có gỉ đó không bình thường, lúc trước cô đều hay quấn lấy hắn ríu rít nói cười không thôi nhưng hiện tại lại im lặng không nói gì.

“Cám ơn anh, em nghĩ là không cần đâu.” Quan Ngân Hà không vì Hoàng Dục tặng món quà đắt tiền mà vui, cô lập tức cự tuyệt hơn nữa vẻ mặt càng thêm cô đơn, chăm chú nhìn vào giá nến đó.

Hoàng Dục không quấy rối suy nghĩ của cô đi đến chỗ khác.

Cô yên lặn một chút cũng tốt, vừa đúng lúc anh ta có việc bận, có tài liệu cần sửa lại.

Về phần Âu Dương Minh Lệ thì bị gạt ra một bên, xem ra Hoàng Dục không quan tâm có thể bán được hàng cho khách hay không.

Âu Dương Minh Lệ thấy Hoàng Dục lạnh nhạt liền đi ra ngoài cửa gọi điện thoại cho tổng giám đốc trên xe, báo cáo hoạt động của Quan Ngân Hà cùng Hoàng Dục, lấy được chỉ thị mới, cô ta quay trở lại chủ động nói chuyện cùng Hoàng Dục.

“Xin chào, tôi là Âu Dương Minh Lệ quản lý tiệm cơm “Hoa Hồng” của Pháp, ông chủ của tôi muốn tìm một món đồ cổ cho tiệm cơm, tôi mới nhìn một chút cảm thấy món đồ cổ này rất thích hợp,không biết có thể cho tôi biết giá được không, để tôi báo về cho ông chủ.”

Âu Dương Minh Lệ đi qua Quan Ngân Hà vẫn mất hồn bên cạnh, cố ý cất cao giọng nói chuyện với Hoàng Dục cũng đưa ra danh thiếp của mình.

Công việc của cô ngoại trừ giúp Lôi Ai Sâm dò hỏi tin tức của Quan Ngân Hà còn là người thiết lập địa điểm cho tiệm cơm Hoa Hồng tại Đại Loan của Lôi Ai Sâm, vì vậy cô ta đồng thời cũng là người phụ trách.

Quan Ngân Hà không nghe thấy cô ta nói, về phần Hoàng Dục rốt cuộc cũng chào hỏi khách một cách thân thiện.

“Cô Âu Dương, thật xin lỗi, bây giờ tôi có việc phải ra ngoài, thời gian không nhiều lằm cho nên chỉ có thể cho cô xem tài liệu trước, nếu như cô xác định muốn mua, tôi có thể tự mình đến công ty cô.”

Hoàng Dục không ngờ tới cô gái này lại có chức cao như vậy, nhận lấy danh thiếp hắn lấy một xấp tài liệu đồ cổ ở sau bàn làm việc đưa cho cô.

“Cám ơn, trước tiên tôi đem tài liệu về,hai ngày sau cho anh câu trả lời.” Nhận lấy tài liệu, Âu Dương Minh Lệ bàn việc với Hoàng Dục chủ yếu là hiểu rõ lịch sử cùng danh tiếng phòng đồ cổ này.

Mặt khác cô ta giả bộ chú ý giá nến cổ mà Quan Ngân Hà nhìn chăm chú từ nãy giờ, được sự đồng ý của Hoàng Dục cô ta lấy điện thoại chụp hình lại.

Mấy phút ngắn ngủi cô ta hài lòng với những gì mình thu thập được rời khỏi tiệm.

Một thời gian dài Quan Ngân Hà vẫn mất hồn nhìn giá nến phong cách Châu Âu trong tủ kính, giống nhứ nhớ về một ký ức rất buồn,thật lâu không có hoàn hồn.

Lôi Ai Sâm khoác áo choàng tắm màu trắng, tóc còn ướt khó nén mệt mỏi nằm dựa trên ghế sô pha.

Sau khi Âu Dương Minh Lệ từ tiệm đồ cổ về báo cáo còn có hình ảnh Quan Ngân Hà đứng trước tủ kính nhìn giá nến phong cách Châu Âu làm cho hắn xúc động.

Trong tấm hình Quan Ngân Hà nhìn giá nến đến mất hồn chứng tỏ cô còn nhớ chuyện hai người ở quán trọ ven hồ.

Cô chưa từng quên quá khứ làm cho tâm tình hắn kích động nhưng bộ dáng cô đơn mất hồn của cô lại làm hắn đau lòng.

“Ngân Hà.” Đôi tay che mặt,hắn khẽ than nhẹ.

Hắn có thể dễ dàng đưa Quan Ngân Hà quay về Pháp để tìm lại tình cảm của hai người sao?

Cơ hội rất mong manh.

Hắn quyết định đánh cuộc một lần.

Rời khỏi ghế sa lon Lôi Ai Sâm đi tới phòng khách gọi điện thoại cho Âu Dương Minh Lệ ở phòng bên cạnh.

“Cô Âu, ngày mai cô đi gặp ông chủ Hoàng, yêu cầu anh ta đem cả bộ đồ cổ đến gặp tôi, nói với anh ta tiền không thành vấn đề, ngoài ra yêu cầu anh ta tìm người phiên dịch tiếng Pháp đi theo. Cô nói với anh ta tôi không hiểu tiếng trung, tiếng anh cũng không tốt, tốt nhất nên tìm người đã từng ở Pháp, có thể nói lưu loát tiếng Pháp, nếu như anh ta không có cách nào tìm được phiên dịch vậy thì xem như cuộc giao dịch này bị hủy.”

Nếu Quan Ngân Hà quen Hoàng Dục vậy thì khá thân, như vậy yêu cầu này của hắn sắp có cơ hội gặp Quan Ngân Hà nếu Hoàng Dục muốn hoàn thành cuộc mua bán này.

Bất kể cô có phải là người phụ nữ của Hoàng Dục hay không, chỉ cần cô còn tự do, không có bất kỳ trói buộc nào về hôn nhân hắn sẽ tìm mọi cách đưa cô về bên cạnh.

“Vâng thưa tổng giám đốc, tôi sẽ làm ngay.” Âu Dương Minh Lệ thanh thoát đồng ý. Cô ta là một thư ký làm việc ngăn nắp,trong lòng cô ta hiểu rõ cô ta là cấp dưới của tổng giám đốc, bất kể lần này hắn đến Đài Loan với mục đích gì, cô ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được, không nên xen vào chuyện riêng tư của người khác.

“Vậy việc này giao cho cô, ngày mai tôi sẽ bay chuyến sớm nhất về Pháp,chúng ta liên lạc qua điện thoại.”

Công ty còn có việc quan trọng cần hắn xử lý, hắn tới Đài Loan năm ngày đã là giới hạn rồi.

Ngày mai hắn không thể không rời khỏi nơi người hắn yêu thương sinh sống, cô đơn bay về Pháp, trải qua những ngày bận rộn với công việc.

“Tổng giám đốc yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi.”Âu Dương Minh Lệ trả lời.

Lôi Ai Sâm hài lòng cúp điện thoại.

Nhấn nút điều khiển tắt ti vi trong phòng, tắt đèn cùng kéo rèm cửa đóng lại.

Trong phòng tối đen như mực, hắn quay về giường,mang theo sự sảng khoái đi ngủ.

“Anh Dục, em buồn ngủ quá,em muốn đi ngủ, trước khi em tỉnh lại đừng làm ồn, nếu không em lập tức từ chối làm phiên dịch.” Đến Pháp, Quan Ngân Hà lập tức chui vào phòng, trước khi vào phòng, sắc mặt cô khó coi đứng trước cửa phòng Hoàng Dục.

Không đợi Hoàng Dục phản ứng,cô đóng cửa lại,giống như chuyện này do cô định đoạt, Hoàng Dục không thể có bất kỳ ý kiến nào.

Đem hành lý để trước cửa, cô cởi giày cao gót, đi chân không trên mặt thảm trắng mịn, bắt đầu đi tham quan trong phòng.

“Không nghĩ tới anh Dục giàu như vậy,đặt phòng lớn như vậy.” Gian phòng này có phòng ngủ, phòng khách, cách bố trí cực kỳ hiện đại, phòng khách được trang trí một tấm kính thủy tinh tạo tầm nhìn thật tốt, hơn nữa trong phòng còn có mùi thơm của hoa.

Chỗ này tạo cảm giác thoải mái làm cho người ta muốn buông lỏng căng thẳng, hơn nữa dọc đường đến đây cô hối hận vì nhận lời làm phiên dịch, vài chục phút trước khi đặt chân đến Paris vết thương trong lòng lại nhói đau làm cho cô không chịu nổi.

Bây giờ rốt cuộc có thể thở rồi.

Cởi áo khoác ra, cô nằm trên giường, thật ra thì một chút cũng không ngủ được.

Cô nói lung tung với Hoàng Dục mới lừa gạt được sự mệt mỏi, trên thực tế cô đang suy nghĩ, thương tiếc chuyện ngu xuẩn bốn năm trước.

Lúc ấy cô đơn thuần ngu ngốc, bị Lôi Ai Sâm lừa, trao trái tim cho hắn, kết quả bởi vì hắn mà vết thương chồng chất.

Cô đã từng thề không quay lại Paris nữa, vì vậy năm đó sau khi rời khỏi Lôi Ai Sâm,cô du lịch khắp nước Pháp, học tiếng Pháp để xua tan đauđớn,đi khắp nước Pháp nếu không có cơ hội quay lại.

Nguyện tưởng rằng cả đời này sẽ không quay lại Pháp, không nghĩ bây giờ lại tới.

Tại sao cô mong đợi được gặp hắn một lần chứ? Lần này đến đây trong lòng cô đều nghĩ muốn như vậy chứ?

Thừa nhận đi Quan Ngân Hà mày còn muốn hắn là của mày.

Giọt nước mắt lăn xuống,đây lại là lần thứ hai từ sau bốn năm lại khóc vì hắn.

Cho dù hắn đã hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô nhưng vẫn có thể làm cho cô đau lòng.

Bàn tay trắng như tuyết lau đi nước mắt trên mặt, cô quyết định xuống tiệm cơm uống rượu, mượn rượu quên đi đau thương trong lòng.

Ra khỏi cửa, Quan Ngân Hà không có đi tới cửa phòng Hoàng Dục nói cho anh biết nơi cô đi, tự mình cầm ví da đi đến lầu một hỏi nhân viên lễ tân quầy rượu ở đâu.

Nhân viên lễ tân dẫn cô đến cuối quầy rượu, chỗ này đều là đàn ông phong tình, ánh đèn nhẹ nhàng tạo cho người ta cảm giác phóng túng.

Không biết sao cô cảm thấy nơi này tạo cho cô cảm giác ưa thích, giống như năm đó Lôi Ai Sâm đưa cô đến quán trọ ven hồ giải sầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.