Lại nghĩ tới hắn.
Chỉ cần ở Paris cô vẫn nghĩ tới hắn.
“Làm ơn cho tôi một ly Long Island Iced Tea ” Dùng sức nhét ví vào quầy bar, cô ủ rủ ngồi vào quầy bar.
Mái tóc đen dài buông sau lưng, quần áo đen, nhìn rất ưu nhã mê người hơn
nữa cả người toát ra phóng cách cổ điển của phụ nữ phương Đông, ngồi một mình ở quầy rượu như vậy sẽ làm cho cánh đàn ông kinh ngạc.
Vài phút trước lúc mới bước vào quầy rượu ánh mắt Lôi Ai Sâm cũng bị cô hấp dẫn.
Thấy cô ánh mắt hắn liền không dời đi được.
Rốt cuộc cô đã tới cùng hắn ở trên một mảnh đất.
Trong nháy mắt hắn cảm thấy linh hồn hắn không còn cô đơn nữa bởi vì có cô làm bạn. “Ngài Lôi Ai Sâm tôi đã làm theo lời ngài dẹp chỗ, mười phút sau là hoàn thành.”
Quản lý quầy rượu báo cáo với Lôi Ai Sâm.
“Được, tôi sẽ chờ.”
Hắn đi về phía góc cây dừa, đầu ngón tay kẹp thuốc hút, đôi mắt màu xám tro nhìn về phía quầy rượu nơi Quan Ngân Hà đang uống rượu một mình.
Quan Ngân Hà rơi vào trong cảm giác ảo não, không phát hiện ra tất cả khách bên cạnh đều bị mời sang chỗ khác để phục vụ.
Trong quán rượu ánh đèn mê ly, chỉ còn lại một mình cô còn có Lôi Ai Sâm ngồi sau cây dừa.
“Cho tôi thêm một ly.” Uống cạn sạch ly đầu tiên còn chưa cảm nhận được tác dụng của rượu, cô lại tiếp tục gọi thêm một ly.
Người bán rượu nhìn về phía sau vai cô, Lôi Ai Sâm bất đắc dĩ gật đầu, vì vậy người bán rượu lại làm thêm một ly cho cô lúc này mới rời khỏi quầy
rượu.
Trong quán rượu không có ai khác chỉ còn lại hai người bọn họ.
Không biết tại sao Quan Ngân Hà chợt rơi nước mắt, cô nhớ tới cảnh chia tay với Lôi Ai Sâm bốn năm trước, đau lòng đến khóc.
Hắn cứng ngắc đứng sau lưng cô, cánh tay muốn đụng vào vai cô bỗng dừng lại giữa không trung.......Bởi vì cô khóc thút thít làm cho tâm tình hắn
rối bời.
“Đừng khóc, Ngân Hà, đừng khóc.” Hắn nhịn không được nữa giang hai cánh tay ôm chặt cô từ phía sau, lồng ngực vững chãi dựa vào lưng cô.
Trong nháy mắt tiếng khóc của cô dừng lại, hô hấp cũng thế.......
“Ngu ngốc.” Khi tiếng khóc cùng hô hấp khôi phục lại cô tức giận cô lại suy nghĩ về Lôi Ai Sâm.
“Đúng, là anh ngu ngốc.” Hắn thở dài, tự nguyện chịu cô mắng chửi.
“Tôi không mắng anh, là tôi mắng mình ngu ngốc.” Chuyển động trong lòng hắn, gương mặt đỏ hồng, ánh mắt mờ ảo,xem ra cô
đã say, ngay cả hắn là thật hay giả cô cũng không phân biệt được.
“Tại sao?” Cúi đầu nhìn cô,trong lòng hắn không biết là vui sướng hay đau lòng,
hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì cô không có ý thức, để cho hắn không
phải đối mặt với sự chỉ trích cùng cự tuyệt của cô, tối nay có lẽ hắn
phải đối xử tốt với cô.
“Tôi nhớ
người làm tổn thương tôi,xé rách lòng tôi.......Anh ta thật vô tình,tại
sao tôi lại nhớ anh ta vậy chứ? Tôi nên hận anh ta mới đúng! Phải hận
anh ta,cả đời hận anh ta.......” Nước mắt rơi nhiều hơn, có thể thấy trong lòng cô đau như thế nào.
“Muốn hận thì hận đi chỉ là đừng hận sâu quá, bởi vì năm đó anh ta cũng không phản bội em,chỉ là hiểu lầm.......” Lôi Ai Sâm đau lòng ôm lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng cô”Chỉ cần em còn nhớ, còn yêu anh ta là được.”
Hắn hối hận năm đó sơ sót nhầm tưởng chỉ vì hắn giấu diếm thân phận mà cô
chia tay hắn, không nghĩ tới người làm tồn thương cô lại là Allen Cát,
thông báo với báo chí bọn họ sắp đính hôn.
Vì Allen Cát mà hắn phải trả giá cao.
Từ lúc cô bỏ đi bốn năm trước, hắn đã hứa sẽ chờ cô quay lại, chỉ cần cô
còn yêu hắn, hắn tin tưởng trong biển người mênh mông hắn có thể tìm
được cô.
Chỉ là cuộc tìm kiếm này mất bốn năm.......
Đầu đau muốn nứt hết ra, đây là kết quả của việc uống quá nhiều rượu của đêm hôm trước.
Cô trải qua mấy lần như vậy,chỉ là lúc trước có người ở bên cạnh không thì là anh trai, mỗi lần uống say đều có người đưa cô về nhà an toàn, hôm
sau cô đều tỉnh lại trên giường của mình.
Nhưng hôm nay không giống như vậy.
Bởi vì khi cô tỉnh lại phát hiện ra mình nằm trên một chiếc giường xa lạ.
Đây không phải là căn phòng ở khách sạn kia. Bởi vì ga giường ở căn phòng
kai của cô là màu vàng, phía trên có vẽ hoa hồng thế nhưng cái ga giường này không có hoa hồng, tất cả đều là hoa sen màu trắng.
“Trời, đây là đâu?” Chịu đựng cơn đau đầu, trong lòng bắt đầu hoảng, vội vàng nghiêng người muốn xuống giường nhưng khi cái đùi trắng ngần của cô lộ ra dưới cái
mền, cảm giác lạnh ở dưới chân làm cô thét chói tai.
Tại sao chân cô lại lộ ra như vậy?
Tay run run dùng sức đem chăn trên người mở ra không nhịn được phát ra tiếng kêu.
“A!”
Người cô không mảnh vải che thân.
Gương mặt bỗng dưng trắng bệch, môi hồng trong nháy mắt không còn chút máu.
Vội vàng về giường, kéo lấy mền che kín người, vùi mình trên chiếc giường êm ái.
Trời ơi! Tối qua cô đã làm chuyện gì?
Cùng đàn ông tới thuê phòng làm tình một đem sao?
Không! Cô không nghĩ mình vì say rượu mà làm chuyện phóng đãng như vậy.
Phá hủy! Cô lại lần nữa phá hủy mình.......Lần thứ nhất là trên người Lôi
Ai Sâm, từ lần trước đến giờ chưa quen ở với đàn ông xa lạ bao giờ.
Đầu óc trống rỗng, cơ thể bọc trong cái mền phát run lên đó là bởi vì sợ hãi, bởi vì hối hận.
Lôi Ai Sâm từ phòng khách vào phòng ngủ, hắn đi chân trần nên không phát ra âm thanh, đi thẳng đến trước giường, Quan Ngân Hà cũng không phát hiện
ra sự hiện diện của hắn.
“Em lạnh lắm sao?”
“Uống.......Uố.......ng!” Thân thể mềm mại cứng đờ, Quan Ngân Hà cảm giác tóc gáy dựng lên, sống lưng lạnh toát.
“Sao vậy? Không thoải mái sao?” Khẩn trương ngồi ở góc giường, Lôi Ai Sâm đưa tay ấn lên vai cô “Ngân Hà, quay lại cho anh nhìn một chút, rốt cuộc em bị sao?”
Hắn lo lắng cho cô, hắn hoàn toàn quên cô tối hôm qua say rượu, bất tỉnh
tới phòng hắn, điều này cho thấy trong trí nhớ cô tối hôm qua không có
sự hiện diện của hắn, vì vậy sáng nay mới bị kinh sợ.
Hắn quên mất, chỉ nóng lòng muốn biết cô thế nào.
Bàn tay dụng vào vai cô như muốn đốt cháy da cô, cô vôi vàng tránh ra nhanh chóng xoay người lại, đôi tay nắm chặt trước ngực, đôi mắt đen tràn đầy lửa giận nhìn hắn “Anh Lôi, sao anh lại ở đây? Tôi nghĩ anh nên cho tôi một lời giải thích hợp lý!”
Trải qua mấy năm trưởng thành, hắn trở nên thành thục, càng có sức quyến rũ càng làm cho người ta thêm động lòng.
Trong nhát mắt, trong lòng cô như muốn đầu hàng, thật may là còn một chút lý trí còn lại.
“Tối hôm qua em uống say rồi ói ra người, anh chỉ đưa em về phòng tắm rửa.” Muốn giải thích vậy sao? Hắn liền ngoan ngoãn giải thích cho cô.
Hắn giúp cô tắm rửa?
Cô nghe mà sắc mặt trắng hơn toàn thân run kịch liệt hơn.
“Anh cố ý đến gần tôi có đúng không?” Nếu không hắn làm sao có thể xuất hiện ở chỗ này? “Còn nữa,tối hôm qua......Anh còn làm gì với tôi?” Cô hoảng sợ.
Đối với chuyện tối qua một chút cô cũng không nhớ, nếu hắn làm chuyện gì quá phận với cô thì cô tuyệt đối không tha thứ cho hắn.
“Đúng! Anh cố ý đến gần em, từ lúc anh liên lạc với Hoàng Dục tới Pháp, mục
đích của anh chính là muốn đến gần em! Bắt đầu từ bây giờ, anh muốn
chuộc tội những lời nói dối trước đây, đồng thời anh cũng muốn giải
thích, anh với Allen Cát không có gì, năm đó anh chưa từng qua lại với
cô ta, càng không có chuyện đính hôn, cho nên anh không thể chấp nhận
chuyện em đối xử với anh như vậy.”
Hắn không muốn lừa gạt cô nữa, lần này hắn muốn chân thành đối mặt cô, dùng tấm lòng chân thành để cảm động cô.
“Còn nữa, em có thể yên tâm, tối qua ngoại trừ giúp em tắm rửa anh không có làm bất kỳ chuyện gì vượt giới hạn.”
Đêm qua tấm thân mền mại như lụa ở trong lòng hắn, làm hắn muốn phát hỏa.
Có mấy lần hắn mất khống chế muốn ôm cô, lần nữa kết hợp thân mật với cô nhưng cuối cùng hắn nhịn được.
Hắn phả tôn trọn cô, trước khi cô tha thứ cho hắn, hắn tuyệt đối khôn thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đối mặt với những lời giải thích thẳng thắn của hắn, Quan Ngân Hà chấn kinh nói không ra lời.
Năm đó cô thật sự hiểu lầm hắn sao?
Đầu óc trống rỗng, cô hoàn toàn không hiểu có nên tin tưởng hắn hay không.......