Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 178: Chương 178: Thân phận của my my (2)




Bà Hoàng thu dọn đống hỗn loạn của đám cưới xong, cả người đã mệt nhừ, mặc dù khi nhìn thấy dáng vẻ suy sụp tinh thần của Hoàng Mạnh thì cũng có những lúc bà hi vọng Hà Ngân vẫn còn sống, nhưng đến nay, người phụ nữ đó lại thực sự vẫn còn sống, hơn nữa lại một lần nữa phá hỏng mối liên hôn giữa nhà họ Phan và nhà họ Hà.

Trong lòng bà Hoàng nhất thời cũng rối như tơ vò, Hà Dung là đứa con dâu bà rất hài lòng, còn Hà Ngân lại là người phụ nữ mà Hoàng Mạnh yêu nhất.

“Bà nội, bà nội.” My My chạy lại ôm chân bà Hoàng, năm đó cũng chính vì đứa trẻ này, mà đám cưới giữa Hoàng Mạnh và Hà Dung mới bị ép phải hoãn lại, Hà Ngân đột nhiên xuất hiện tự nói mình đang mang giọt máu của nhà họ Hoàng, còn bà, hình như từ trước đến nay chưa từng xét nghiệm DNA của đứa trẻ này.

Bà Hoàng nheo mắt lại, vì lúc đó Hoàng Mạnh ra sức ngăn cả, bản thân bà cũng không đi xét nghiệm, đến nay đứa trẻ này rốt cuộc có phải con cháu nhà họ Hoàng hay không? Trong lòng bà Hoàng bỗng nảy sinh một chút nghi ngờ.

Chính vào lúc bà Hoàng đang trầm tư, quản gia đi vào thông báo Hà Ngân và Hoàng Mạnh đã về.

Tiếp đó, Hoàng Mạnh kéo tay Hà Ngân đi vào, trong lòng Hoàng Mạnh còn ôm một đứa bé một tuổi nữa.

Bà Hoàng ngạc nhiên nghi ngờ, nhớ lại lúc Hà Ngân khi còn ở nhà họ Hoàng đích thực là có mang thai, nếu tính thời gian, đứa trẻ cũng có lẽ đã lớn thế này rồi.

Cũng có nghĩa là, người phụ nữ này không chỉ mạng lớn, hơn nữa còn giữ lại được đứa trẻ.

Bà Hoàng lập tức vô cùng vui mừng, còn về tất cả mọi chuyện trong đám cưới ngày hôm nay bà cũng không truy cứu nữa.

“Đây chính là đứa bé năm đó sao?” Bà Hoàng hỏi.

Hoàng Mạnh gật đầu đáp: “Đây chính là đứa bé năm đó của Hà Ngân, tên là Đồng Đồng.” Hoàng Mạnh nói một cách vui mừng với bà Hoàng.

Mặc dù mất đi một người con dâu tốt, nhưng bản thân bỗng nhiên lại có thêm một đứa cháu, bà Hoàng sớm đã gạt Hà Dung sang một bên, trong lòng chỉ có đứa cháu yêu quý nhất của nhà họ Hoàng thôi.

“Cái miệng của đứa nhỏ giống y hệt con hồi nhỏ.” Bà Hoàng cười không khép được miệng lại, đây tuyệt đối là máu mủ nhà họ Hoàng, cứ như là bản sao được khắc ra của Hoàng Mạnh năm đó vậy.

Còn My My thì một chút cũng không giống Hoàng Mạnh, mà ngược lại lại giống với Hà Ngân nhiều hơn, đó cũng là nguyên nhân bà Hoàng càng ngày càng nghi ngờ về thân phận của My My, phải biết rằng năm đó Hà Ngân là cô gái làm việc ở hộp đêm.

Thế nhưng không sánh bằng Hà Dung là tiểu thư đài các, hơn nữa mẹ của Hà Ngân còn là tiểu tam, điều này càng khiến cho phu nhân quý tộc của một nhà danh giá đây phải xấu hổ.

“Bố ơi, mẹ ơi.” My My nhìn thấy Hà Ngân và Hoàng Mạnh trở về, dùng cái giọng non nớt gọi.

Hà Ngân nhìn My My, đã một năm không gặp, càng vui mừng hơn: “My My..”

Hà Ngân thân mật bế My My lên, My My một năm nay đã nặng hơn rất nhiều, cũng cao lên rất nhiều nữa, Hà Ngân cũng vô cùng may mắn có thể gặp lại My My lần nữa.

Quản gia sắp xếp một bữa cơm đoàn viên, bà Hoàng Mạnh dù khó chịu nhưng cũng không nói gì, Hoàng Mạnh nếu đã thật lòng yêu thương Hà Ngân, bà Hoàng nhớ lại dáng vẻ mất đi Hà Ngân của Hoàng Mạnh, do đó cũng không muốn chia rẽ hai người nữa, hơn nữa Hà Ngân cũng đã sinh cho nhà họ Hoàng hai người con trai, cũng coi như có chút cống hiến cho nhà họ Hoàng rồi.

“Con xem hai đứa định khi nào mới kết hôn đây, bà già này, thật sự không gánh nổi sự hành hạ lần 3 của hai đứa nữa đâu.” Bà Hoàng lên tiếng.

Nghe xong, trong lòng Hoàng Mạnh và Hà Ngân đều vui mừng, mặc dù bà Hoàng đã không thể ngăn cản hai người ở bên nhau nữa rồi, nhưng có thể có được lời chúc phúc của bà Hoàng cũng là một chuyện khiến người khác vui mừng.

“Cảm ơn mẹ.” Hoàng Mạnh mỉm cười.

Bà Hoàng nhìn thấy nụ cười đã lâu không xuất hiện trên khuôn mặt Hoàng Mạnh, mọi chuyện không hay ban nãy đã tan thành mây khói, dù sao thì con trai mình hạnh phúc là được rồi, hơn nữa Hà Ngân còn sinh cho nhà họ Hoàng hai đứa con trai, cả hai người yêu nhau thật lòng, bản thân bà lại cũng không phải là người cổ hủ lắm.

Bà Hoàng nhìn Hoàng Mạnh một cái, cười mỉm nhận câu cảm ơn đó, nhưng nghĩ đến việc của Hà Dung, lại chau mày nói: “Hà Dung không phải nói cũng mang thai đứa con của con sao? Con tính thế nào?”

Hoàng Mạnh đang ăn cơm thì khựng lại, quay đầu nhìn sang Hà Ngân, lông mày của cô cũng hơi nhăn vào, dù nói thế nào thì tất nhiên cô cũng phải để ý rồi.

Hoàng Mạnh thở dài một cái, thầm trách sự bất cẩn của bản thân, khiến cho người phụ nữ Hà Dung đó có cơ hội giở trò, dẫn đến tình cảnh khiến cả hai phải khó xử như bây giờ đây.

“Mẹ ạ, con vẫn luôn cho người điều tra tối hôm đó rốt cuộc có xảy ra chuyện gì không? Cho con chút thời gian, con sẽ cho mẹ một câu trả lời vừa ý nhất.” Hoàng Mạnh đáp.

Bà Hoàng nghe câu nói đó: “Là Hà Dung nhân cơ hội giở trò, chứ không phải hai người con…”

“Vâng, tối đó con uống say quá, bị Hà Dung bỏ thuốc, xảy ra chuyện gì con cũng không biết nữa, con vẫn còn đang nghi ngờ về sự đứa bé trong bụng cô ta, ngày trước khi Hà Ngân không có ở đây con thấy cũng chẳng sao, thế nhưng bây giờ Hà Ngân đã về rồi, con phải cho cô ấy một lời giải thích.” Hoàng Mạnh kéo tay Hà Ngân, đắm đuối nhìn Hà Ngân.

Hà Ngân mỉm cười, nỗi lo trong lòng cũng dần buông xuống, mặc dù tin tưởng Hoàng Mạnh, thế nhưng chuyện đứa con của Hà Dung từ đầu đến cuối đều là gánh nặng trong lòng cô, không phải là không sao, bây giờ nghe được những lời này của Hoàng Mạnh, trong lòng càng cảm thấy ấm áp hơn.

“Chuyện của bọn trẻ các con ý, ta không quản nữa, chuyện đám cưới, ta cũng không quản nữa, hai đứa tự tính đi, dạo này mẹ muốn nghỉ ngơi cho khỏe.” Trong đầu bà Hoàng là một mớ hỗn độn, nghĩ đến Hà Dung lại có thể làm ra chuyện của kẻ ngoại tình chuốc thuốc mê, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần không vừa lòng về cô ta, cũng giảm bớt vài phần áy náy.

Bản thân bà cuối cùng cũng là già rồi.

Bên nhà họ Hoàng thì hòa hợp, còn Giang Việt Nhượt lại vẫn không nỡ, không biết bản thân đang sợ điều gì, cho nên vẫn luôn lái xe đi theo sau Củng Nhân.

Cũng không biết Củng Nhân có nhận ra hay không, cô ấy vẫn ung dung dắt chó đi dạo, chẳng hề có dấu hiệu dừng lại.

Lúc trời sắp nhá nhem tối, Củng Nhân trở về căn biệt thự, lúc bước vào cổng vẫn vô tư nhìn về phía Giang Việt Nhượt một cái.

Giang Việt Nhượt lúc đó không biết Củng Nhân rốt cuộc có nhận ra sự tồn tại của cô hay không, con người Củng Nhân cẩn thận như vậy, tại sao có thể không phát hiện ra có người đi theo phía sau cơ chứ, thế nhưng tại sao lại không đến để chào hỏi.

Trong lòng Giang Việt Nhượt là một mớ hôn độn.

Lúc Củng Nhân trở về căn biệt thự, Tô Thụy Triết cũng đã trở về, hôm nay anh ta tan làm trước, không còn nghi ngờ nữa, Tô Thụy Triết chính là người chồng trên danh nghĩa của cô.

“Sao bây giờ mới về.” Tô Thụy Triết chau mày nhìn Củng Nhân.

Hai người đều không có nền móng tình cảm, đơn thuần là vì liên hôn mới ở cạnh nhau, còn mục đích của Tô Thụy Triết rất đơn giản, anh ta chỉ muốn tìm một người vợ để có thể dẫn ra ngoài để không bị mất mặt, chỉ có vậy mà thôi.

“Dắt chó đi dạo.” Củng Nhân lạnh lùng đáp, nhìn thấy chồng mình ấy thế mà vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm.

“Hôm nay có người theo dõi cô.” Tô Thụy Triết ném sấp ảnh lên trên bàn.

Trong lòng Củng Nhân dấy lên sự chán ghét, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, người đàn ông đó theo dõi cô, đây cũng chính là lí do cô rõ ràng phát hiện ra Giang Việt Nhượt nhưng lại không dám lên trả lời, người đàn ông Tô Thụy Triết này, vì thể diện thì chuyện gì cũng có thể làm ra.

“Có cần tôi thuê vệ sĩ cho cô không?” Tô Thụy Triết hỏi.

“Không cần.” Trong lòng Củng Nhân thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Giang Việt Nhượt, vậy thì tốt, ít nhất Giang Việt Nhượt vẫn được an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.