Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Chương 179: Chương 179: Thân phận của my my (3)




Tô Thụy Triết vắt chân lên, châm một điếu xì gà nói: “Đừng làm ra cái việc mất mặt nhà họ Tô.”

Củng Nhân ngửi thấy mùi thuốc lá, chán ghét chau mày lại: “Anh tốt nhất cũng đừng làm ra chuyện làm mất mặt nhà họ Cố tôi.”

Tô Thụy Triết nghe thấy lời của Củng Nhân, kinh ngạc nhíu mày, trong ấn tượng của hắn, Củng Nhân luôn luôn lạnh lùng, rất ít khi tức giận, hơn nữa luôn là bộ dạng lạnh nhạt với hắn, hôm nay lại nói những lời cay nghiệt thế này, thật là vô cùng hiếm lạ.

Tô Thụy Triết cố tình muốn trêu đùa cô, nhớ rõ khi lần đầu tiên gặp người phụ nữ này thì đã bị cuốn hút rồi, bây giờ lại trở thành vợ của mình, ngược lại lại thấy lạnh nhạt hờ hững, vẫn còn nhớ cái đêm tân hôn, người phụ nữ ấy lạnh lùng nói: “Tôi đang đến tháng.”

Bỏ lại một câu nói rồi đi sang phòng ngủ khác, Tô Thụy Triết thề từ trước đến nay chưa từng gặp người phụ nữ nào giỏi đến thế, sau này, anh ra ngoài ăn chơi lu bù thì thỉnh thoảng lại có vài tin liên quan đến anh, những lúc đó Củng Nhân đều làm ra vẻ lạnh lùng, có lúc còn tùy hứng nói một câu: “Đừng để bị lây bệnh gì, rồi đừng có ở bên ngoài để lại nghiệp chủng nào, đến lúc đó thì đừng có trách tôi.”

Những lời tục tĩu ấy đúng thật là vẫn hợp với cái miệng của hắn.

Hôm nay Củng Nhân hiếm lắm mới tức giận, Tô Thụy Triết trêu đùa quá trớn, nói: “Củng Nhân à, chúng ta làm đứa con đi, cô không thể nào để nhà họ Tô tôi tuyệt tử tuyệt tôn chứ.”

Không nằm ngoài dự đoán, Củng Nhân sững người ra, thế nhưng lời nói ra thực sự nằm ngoài dự liệu: “Được.”

Trong lòng Tô Thụy Triết vui mừng phát điên lên, thế nhưng những lời tiếp theo mà Củng Nhân nói ra thực sự lại như tạt gáo nước lạnh vào mặt anh.

“Nghe nói phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm ở Mỹ rất tốt, lúc nào chúng ta chọn thời gian đi thử xem.” Trán của Củng Nhân lạnh nhạt, không hề có chút biểu cảm nào.

“Củng Nhân, cô đừng quên, cô là vợ tôi.” Trên trán của Tô Thụy Triết đã nổi đầy gân xanh.

Củng Nhân vẫn nói một cách lạnh nhạt tựa cơn gió: “Chúng ta đều đã rõ mồn một lí do tại sao lại kết hôn, hà tất gì phải lấy giả làm thật.” Tư thế hoàn toàn không quan tâm chọc tức Tô Thụy Triết.

Thế nhưng Củng Nhân đã hoàn toàn không để ý đến Tô Thụy Triết nữa rồi, cô đi thẳng lên tầng 2 trở về phòng.

Bây giờ chuyện cô lo lắng lại là một chuyện khác, giờ Giang Việt Nhượt xuất hiện ở Trung Quốc, hơn nữa đã điều tra ra nơi ở của cô, nếu Tô Thụy Triết biết được, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Đến nay cô vẫn không thể quên cái cảnh vài tháng trước trong quán rượu có một người đàn ông không cẩn thận va phải mình.

Bên này Củng Nhân buồn bực, Tô Thụy Triết cũng vô cùng khó chịu, Giang Việt Nhượt ở trong xe cũng buồn chán vô cùng.

Buổi tối buồn chán ấy.

Hà Thành Lâm dẫn theo vài tên côn đồ nấp trong bụi cỏ theo dõi chiếc xe đó bên lề đường, người ngồi trong chiếc xe đó chính là Giang Việt Nhượt, Giang Việt Nhượt đã đỗ xe ở đó rất lâu rồi.

Hà Thành Lâm không dám ra tay ở đó, vì đó chính là khu vực nổi tiếng của giới chính trị, trừ phi là hắn không muốn sống nữa, chưa biết chừng còn liên lụy đến cả nhà họ Hà.

Có điều Giang Việt Nhượt làm gì ở đó, lại còn ở đó tận mấy tiếng đồng hồ.

Lúc này trăng sáng đã leo đến nửa trời, Giang Việt Nhượt cuối cùng cũng hạ quyết tâm, từ xe bước xuống.

Chầm chậm bước đến trước cửa căn biệt thự nhà họ Tô, ấn chuông cửa.

Trên màn hình xuất hiện khuôn mặt của Giang Việt Nhượt, quản gia nói với ông bà chủ đang ăn cơm: “Là một cô gái tự xưng là bạn của cô Củng Nhân”

Hai con mắt của Củng Nhân nheo lại, rất nhanh đã cúi đầu xuống giả vờ ăn cơm để che đậy đi cảm xúc của mình, sau đó nói bằng giọng vô cùng bình tĩnh: “Mời vào đi.”

Giang Việt Nhượt chậm rãi bước vào, trong căn nhà được trang trí vô cùng xa hoa lộng lẫy này, Giang Vũ Như vẫn vậy vừa nhìn một cái liền trông thấy Củng Nhân, liền không thể rời mắt.

Củng Nhân rời khỏi bàn ăn, mời Giang Việt Nhượt cùng đi vào phòng sách.

“Ông Tô, cô gái này bước xuống từ chiếc xe theo dõi phu nhân cả ngày nay.” Quản gia thì thầm vào tai Tô Thụy Triết.

Lúc này trong nhà họ Tô như nổi trận giông bão, còn trong nhà họ Hoàng lại vô cùng hòa thuận.

My My và Đồng Đồng đang chơi rất vui vẻ dưới sự quan sát của Hà Ngân và Hoàng Mạnh, hai người họ vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui được gặp lại.

“Hoàng Mạnh, anh có cảm thấy tóc của My My bị hói mất một chỏm không.” Hà Ngân quan sát My My rất lâu rồi nói.

Phần trán của My My ban đầu có vài chỏm tóc, vô cùng đáng yêu, nhưng bây giờ lại đột nhiên mất đi, chả trách tại sao hôm nay nhìn trông kì lạ đến vậy.

Hoàng Mạnh cũng nhìn về phía My My đang chơi đồ chơi nói: “Anh còn nhớ hình như là nó có chỏm tóc.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, có một cảm giác hơi bất an bao trùm trong lòng.

Còn ở một nơi khác, bà Hoàng không muốn làm phiền hai người họ, mẫu tóc của My My được đựng trong một cái túi ở trong tay, không thể kéo dài được nữa, việc đến nước này, bà nhất định phải biết My My rốt cuộc có phải là con của Hoàng Mạnh không, bản thân luôn nghi ngờ, đặc biệt là một năm nay, My My lại không có nổi lấy nửa phần giống Hoàng Mạnh.

Người phụ nữ Hà Ngân ấy ban đầu là làm việc trong hộp đêm, khó tránh khỏi việc có con với người khác, có thể đánh bại Hà Dung khiến Hoàng Mạnh một lòng một dạ với cô, có thể thấy thủ đoạn vô cùng cao minh.

Kết quả DNA đối với người thường mà nói có thể phải đợi hơn một tuần, còn đối với người như bà Hoàng mà nói chẳng qua là việc của nửa ngày.

“Thím Hoành, thím chăm sóc My My kiểu gì vậy, tại sao tóc của thằng bé lại thành ra thế này.” Giọng của Hoàng Mạnh vô cùng nghiêm khắc, My My mặc dù không phải là đứa con họ sinh ra, thế nhưng nhìn đứa trẻ trưởng thành, ít nhiều cũng có tình cảm, chẳng lẽ không đáng có được sự chăm sóc của mọi người sao?

Thím Hoành nghe những lời của Hoàng Mạnh nói vội vàng run cầm cập trả lời: “Là phu nhân làm, chúng tôi cũng không biết lí do tại sao?”

“Mẹ tôi?” Hoàng Mạnh không chắn chắn nên hỏi lại.

“Vâng, chúng tôi đều đối xử với My My như con mình vậy.” Thím Hoành biện luận cho mình.

Hoàng Mạnh chau mày vẫy tay ra hiệu cho thím Hoành ra ngoài, Hà Ngân nhìn Hoàng Thần đột nhiên nghĩ ra: “Chẳng lẽ là…”

Ánh mắt Hoàng Mạnh trầm xuống, nhìn Hà Ngân nói: “Có khả năng, mẹ anh trước đây đã nghi ngờ thân phận cảu My My, chỉ là bị anh ngăn lại mà thôi.”

Hà Ngân tựa vào lòng Hoàng Mạnh nói: “Dù gì bây giờ chúng ta cũng đã có đứa con của chính mình rồi, hay là đem sự thật nói cho mẹ anh biết, em nghĩ ít nhiều mẹ vẫn có tình cảm với My My.”

Hoàng Mạnh dãn lông mày ra, nhìn Đồng Đồng, đúng rồi, bây giờ họ đã có đứa con của chính mình, bà Hoàng cho dù biết được My My là một cô nhi thì cũng chẳng sao hết.

Hai người họ thả lỏng người ra, bà Hoàng nhìn hồ sơ trong tay, trong lòng cuồn cuồn sự tức giận, quả nhiên, My My không phải con của Hoàng Mạnh, tâm tư của người phụ nữ tên Hà Ngân ấy lại có thể kín đáo đến như vậy.

Trên đường về nhà khuôn mặt bà Hoàng luôn u ám, bị lừa lâu như vậy thì ai mà có thể thoải mái cho được chứ, còn Hoàng Mạnh rốt cuộc có biết chuyện không?

Người phụ nữ như vậy, cho dù cô ta có thực sự sinh ra đứa cháu nối dõi cho nhà họ Hoàng hay không, thì tuyệt đối cũng không thể bước vào cửa lớn của nhà họ Hoàng được, kể cả thằng bé Hoàng Mạnh có yêu Hà Ngân nhiều như thế nào.

“Hoàng Mạnh, Hà Ngân mấy đứa đều ở đó à.” Bà Hoàng cười lạnh lùng dịu dàng nhìn gia đình bốn người, ném thẳng tờ giấy xuống mặt Hoàng Mạnh: “Xem đi, My My căn bản không phải là con của con.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.