Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 379: Chương 379: Cái bẫy




Chính vì lẽ đó, khi cuộc hội đàm bàn bạc đang bước tới ngõ cụt, Phong lão đã gọi riêng Bộ trưởng bộ quốc phòng Lê Quân và Đại tướng Doãn Trung San của Quân Đoàn Tối Mật ra để nói chuyện riêng.

Trong cuộc nói chuyện bí mật của ba người, Phong lão đã tiết lộ nếu cho Dương Tuấn Vũ lợi ích thì hắn sẽ cung cấp cho quân đội việc sử dụng hệ thống quan sát vũ trụ, định vị tên lửa tân tiến nhất kèm siêu tốc độ internet 5G mới nhất. Rồi một loạt những tính năng ưu việt của GoS-1 cũng được lão nêu ra khiến cả hai lão chóp bu đều giật mình kinh ngạc.

Một người chiến đấu dũng mãnh, tinh thần đồng đội chặt chẽ, khả năng chỉ huy xuất sắc lại còn có trong tay một hệ thống có khả năng nâng cấp quân sự Việt Nam lên một tầm cao mới. Nếu phong cho hắn chức vụ thấp hơn cả người có vị trí thứ 2,3,4, thì liệu rằng hắn có cảm thấy bất mãn mà ra đi hay không?

Mà đặc biệt, mục đích của hắn tới đây chỉ vì ngăn cản hôn sự của một người con gái, nếu hắn đạt được thứ đó rồi thì nơi này làm gì còn thứ gì khiến hắn lưu luyến? Dù quân lệnh của Quân Đoàn Tối Mật quy định không cho phép giải ngũ nhưng nếu hắn không dùng toàn bộ khả năng cống hiến cho quân đội thì đúng là quá lãng phí nhân tài rồi.

Chính vì lẽ đó, dù lòng có rỉ máu thì Doãn Trung San cũng phải nôn ra một viên đá năng lượng cấp cao, mới đầu chỉ định thưởng một viên cấp D thôi nhưng sau đó lại thay bằng viên đá cấp C, kèm

với đó là một quân hàm “tạm chấp nhận được” đã được xuất ra làm phần thưởng.

Dương Tuấn Vũ nhanh chóng hiểu thái độ ngượng ngùng của Phong lão là từ đâu, nhưng hắn chẳng trách lão, ngược lại còn muốn cảm ơn lão vì đã luôn đứng về phía hắn và nói đỡ cho hắn. Còn việc chia sẻ GoS-1 cho quân đội thì nó cũng nằm trong quan điểm của Dương Tuấn Vũ rồi, thậm chí, hắn còn định tặng không nữa là. Là con dân Việt Nam, cống hiến cho đất nước mình là chuyện thiên kinh địa nghĩa (ý nói cái đạo thường như trời đất không thể di dịch được).

Chưa kể viên đá năng lượng này là thứ hiếm có khó tìm, có tìm cũng chưa chắc đã có. “Với mức năng lượng cực lớn trong đó, nó có thể giúp nhiều người trong tổ chức của mình đột phá lên cấp độ sức mạnh mới”. Dương Tuấn Vũ vừa nghĩ vừa cười khoái chí.

- Sao tự dưng ta thấy có vẻ mấy lão quái vật kia bị lỗ nhỉ?

Phong lão thấy hắn cười gian thì mắt híp lại, tay vuốt râu nói.

Dương Tuấn Vũ cũng híp mắt cười gian, không ai nói ai cả hai cũng cười ha hả hài lòng.

- Cảm ơn Phong lão tướng quân nhé. Lần này tất cả là nhờ ngài dốc sức tìm cách cho tôi một suất tham dự, sau đấy trong khi thi đấu lại nói tốt cho tôi trước mặt những lão tướng quân khác, đặc biệt là trong cuộc họp tổng kết vừa rồi, ài, thật không biết phải cảm tạ ông thế nào nữa.

Nếu nói đúng ra, Phong lão chẳng được hưởng lợi gì từ việc hắn thành công nhập ngũ cả, thậm chí, ông ấy còn hao tâm tổn sức không ít. Ừm, lại còn tìm lãnh đạo nhờ can thiệp ngăn cản cuộc hôn sự của Tú Tú nữa chứ. Người như vậy chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu (chỉ có thể tùy duyên mà gặp

gỡ chứ không thể vì cầu mà có được).

Gật đầu ông nói:

- Lát nữa xong việc ở lại gặp tôi một lát.

- Vâng.

Dương Tuấn Vũ thấy thái độ của ông có hơi kỳ lạ nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Màn trao giải kèm theo lời phát biểu của các đơn vị tham gia cùng các lãnh đạo khác, dù mọi việc

đã xong xuôi nhưng cũng phải gần 1 giờ sau mới kết thúc được. Thủ tục của đất nước vẫn còn nhiều thứ quá rườm rà.

Bốn người vừa cười vừa nói tới chúc mừng Tuấn Vũ, rồi kéo hắn đi liên hoan khao giải một bữa không say không về. Nhưng vừa ra đến cửa Dương Tuấn Vũ liền nói:

- Tôi có việc cần nói với lãnh đạo vài câu, đợi nhé.

- Ok. Không thành vấn đề, nếu thế chúng ta cùng chia nhau ra về đơn vị cũ một lát đi, sau 30 phút tập hợp ở đây.

- Đồng ý.

Mọi người cười vui vẻ rời đi.

Từ xa đã nhìn thấy Phong lão đang đi đi lại lại bên cạnh rặng trúc vàng, thấy tình hình có vẻ không bình thường, hắn vội đẩy nhanh nhịp bước về phía lão.

- Tướng quân, có chuyện gì sao?

Phong lão nhìn hắn áy náy, ra hiệu cho hắn lại gần, quan sát xung quanh một lượt rồi ông ta nói:

- Tình hình thám báo vừa về, có lẽ ở nhà cậu xảy ra chuyện rồi.

- Xảy ra chuyện?

Dương Tuấn Vũ giật mình gấp gáp hỏi.

- Ài, đây một phần cũng là do tôi chủ quan, cứ nghĩ lời nói của Bộ trưởng sẽ làm ông ta chết tâm, không ngờ lại lén lút chuẩn bị tổ chức đám cưới cho đứa cháu trai. Mấy hôm rồi tôi bận họp nên bên dưới không gặp được để báo cáo, vừa rồi mới có người nói với ta.

Dương Tuấn Vũ nhíu chặt mày:

- Ngài nói rõ hơn chút. Ý ngài là nhà họ Nguyễn đó vẫn nhất quyết tổ chức đám cưới với bạn gái tôi?

- Ừ. Là thế. Trước nay lão già Nguyễn Siêu luôn nghe lệnh thủ trưởng, không ngờ lần này lại lén lút làm chuyện xấu sau lưng. Cậu định thế nào?

Ngọn lửa tức giận trong lòng bừng lên, hắn quay lưng định đi thì bị Phong lão kéo lại:

- Cậu đừng có làm chuyện dại dột, đây không khéo là cái bẫy để kéo cả cậu và Thịnh Thế xuống đấy. Làm không ổn là động vào tội hình sự như chơi.

Dương Tuấn Vũ tất nhiên là hiểu rất rõ đây là một cái bẫy nhưng điều này không có nghĩa là hắn chấp nhận giương mắt lên nhìn người yêu mình bị cướp đi.

Phong lão biết tuổi trẻ khí thịnh dễ hành động bồng bột, ông ta kéo tay hắn nói:

- Đám cưới cũng không phải tổ chức ngày hôm nay, cậu còn thời gian, đừng manh động vội, là một người có đầu óc, cậu nên suy nghĩ tính toán sao cho hợp lý. Đừng quên rằng sau lưng cậu còn có gia đình, có cả một tập đoàn đang sống phụ thuộc vào cậu, nếu chúng đánh hạ được cậu thì tất cả sẽ sụp đổ.

Vụ này vốn không phải thứ mà lão quái Nguyễn Siêu làm được, chắc chắn có mùi của con hồ ly Trần Đại Phát, kể cả Lý Gia Long cũng không phải là không thể. Thịnh Thế giờ như mặt trời ban trưa, có biết bao nhiêu kẻ muốn tìm cách hạ bệ cậu để chia nhau miếng bánh thơm đấy.

- Bao giờ đám cưới được tổ chức?

- 19/10. Tức là cậu còn 10 ngày nữa, nhưng chỉ sợ nếu cậu có ý định rời khỏi đây là sẽ có người ngăn cản, đồng thời báo ra bên ngoài, đám cưới được tiến hành ngay cũng nên. Tai mắt của Lý, Trần, Nguyễn ba đại gia tộc này ở trong quân doanh rất nhiều.

Dương Tuấn Vũ kiếm một đám trúc dựa lưng vào, thái độ bỗng trở nên như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Phong lão thấy thế thì thầm khen ngợi kẻ này rất khôn ngoan, ông ta giả vờ đi tới gần, đưa cho hắn một điếu thuốc, rồi một già một trẻ như đang tâm sự chuyện bình thường, thi thoảng lại cười lên mấy tiếng vui vẻ.

Cách đó không xa, mấy người thi thoảng nhìn về phía này thấy như thế thì hơi suy nghĩ một chút nhưng không báo cáo lại.

Phong lão nháy mắt:

- Thế nào? Không ít chứ?

Dương Tuấn Vũ thở dài ngán ngẩm:

- Ít nhất 6 tên, 2 tên đứng nói chuyện ở phía Tây Bắc, một tên đang giả vờ nói chuyện điện thoại ở phía Tây, 3 tên còn lại đang quét lá ở phía Đông Nam. Ở xa có vẻ vẫn còn vài kẻ nữa. Không nhất thiết phải theo dõi sát sao như tù nhân thế chứ?

Phong lão gật gù vỗ vai hắn:

- Quan sát tốt lắm. Giờ cậu định tính sao?

Dương Tuấn Vũ cau mày rít một hơi thuốc dài, hắn phân tích:

- Nói như lão thì chắc họ đã ép bạn gái tôi đình hôn với tên cháu quý hóa của Nguyễn Siêu rồi?

Thấy Phong lão gật đầu, Dương Tuấn Vũ siết chặt hơn nắm tay:

- Khá lắm. Nếu giờ tôi về phá tan cái đám cưới đó, tất nhiên khó tránh khỏi đánh đấm làm tổn thương người, nhẹ thì bị bắt vì tội phá hoại hạnh phúc gia đình, nặng thì bị đóng cho cái tội cố ý gây thương tích, phần tử nguy hiểm cho an ninh xã hội... Chỉ cần chúng muốn thì tôi sẽ xong. Ngay cả cái chức đại tá này còn chưa khiến chúng phải liếc một cái.

Rồi sau đó bọn chúng tung lên báo chí nói chủ tịch Thịnh Thế đi cướp dâu thế này, đánh nhau thế kia, danh tiếng của tôi sẽ thối um trong vòng vài giờ, kèm với đó là một loạt những kẻ được thuê đứng lên tẩy chay hàng Thịnh Thế, tổ chức diễu hành, biểu tình phản đối này nọ. Chỉ cần có tiền và có mấy tấm ảnh là đám đó có thể làm loạn cả một vùng trời.

Tất nhiên không tới nỗi Thịnh Thế vì nó mà sụp đổ, nhưng danh tiếng xấu đi sẽ là cái đích để những công ty cạnh tranh khác công kích.

Nếu chỉ là thế cũng chưa khiến tôi băn khoăn, chị sợ rằng sau này bạn gái, cha mẹ và em gái tôi sẽ bị người đời cười nhạo, chửi mắng. Tấn công bằng danh dự, nhân phẩm, đe dọa tinh thần còn đáng sợ hơn tiền bạc nhiều.

Tôi không muốn lao đầu vào một cái bẫy thô sơ như vậy. Nhưng ở đất nước mình, đôi khi tiếng nói chính nghĩa chỉ xuất phát từ một nhóm người có quyền thế. Tôi còn chưa đủ thời gian để đứng

ngang hàng với họ.

Phong lão thấy hắn thông hiểu mọi thứ như thế thì mới biết lúc trước mình đã lo nghĩ quá nhiều rồi, chàng trai trẻ này rõ ràng có cái đầu rất khôn ngoan. Nhiều lúc thậm chí ông còn cảm thấy mình đang nói chuyện với một lão quái vật tu luyện công pháp cải lão hoàn đồng ấy chứ.

- Cậu nghĩ được thế là tốt. Nói đi, cần tôi giúp gì.

Dương Tuấn Vũ cười lắc đầu:

- Đúng là gừng càng già càng cay, không gì có thể qua mắt được ông nhỉ?

- Cậu quá khen rồi, có những khi tôi lại muốn biết ít đi một chút có lẽ như thế sau này về hưu sẽ có những ngày tháng thoải mái hơn.

- Phong lão còn khỏe lắm, về hưu vội làm gì.

- Thế cậu định vắt khô cái bộ xương già này tới khi tôi nằm liệt một chỗ mới cho nghỉ hưu à?

- Tôi không có ý đó. Được rồi. Tôi cần ngài giúp mấy chuyện này.

Dương Tuấn Vũ khẽ trao đổi với Vũ Chấn Phong, hai người nhìn bên ngoài thì chẳng thấy có dấu hiệu gì nhưng thực ra những việc mà Dương Tuấn Vũ nhờ khiến lòng lão tướng quân dậy sóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.