Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 375: Chương 375: Đê tiện




Nhưng ở đây có hai kẻ không những không biết nhục mà con cảm thấy thèm muốn. Đúng vậy, là thèm muốn. Cái tính đê tiện đã thành tính, giờ lại gặp mỹ nữ ngàn năm có một như Tuyết Yên, da trắng như tuyết, gương mặt xuất trần như tiên nữ hạ phàm, dù mặc quần áo gọn gàng nhưng cũng không thể nào che dấu hết nét căng mọng của một cô gái tuổi xuân sắc.

Nhíu mày nhìn hai cha con Nguyễn Bá Nhật, cô hừ một tiếng rồi coi như con ruồi bay qua mắt, quay về phía người phụ nữ duy nhất đang lo lắng ở đây, cô nói:

- Bác có phải là mẹ chị Tú Tú đúng không? Việc tới nước này bác còn nghĩ chúng tôi hại con gái bác sao? Xin phép được nói thẳng. Chính là do người mẹ độc ác như bà, ngu ngốc, ích kỷ như bà mới khiến chị ấy ra nông nỗi này. Bà muốn tốt cho cô ấy ư?

Thế đã khi nào bà tự hỏi việc mình nghe lời người đàn ông cả mấy chục năm mất tích đột nhiên lại xuất hiện là việc ngu ngốc cỡ nào. Ông ta đâu phải kẻ đần, kẻ mất trí mà tự dưng bỏ vợ, bỏ con chạy tới đây chuộc lỗi với bà? Còn đứa con gái ở cùng mình, thương yêu mình, ngoan ngoãn là thế, bà lại sẵn sàng vứt bỏ ý kiến, tình cảm của nó để sắp đặt một cuộc hôn nhân chính trị.

Chị Tú Tú sẽ hạnh phúc được sao? Xuất thân là người bình dân, bà nghĩ con gái của một người đàn bà làm nông sẽ được cả danh gia vọng tộc người ta chào đón. Xin lỗi, không bị hành hạ tới chết đã là may rồi. Giờ tôi mới hiểu, đôi khi có mẹ ruột còn chẳng bằng người ngoài.

Bị một cô gái nói thế, chẳng những bà Hương không tức giận mà ngược lại mặt tái nhợt đi, Tuyết

Yên nói những lời tuy gay gắt, khó nghe nhưng sự thật đúng là như thế. “Mình độc ác như vậy sao?”

Đúng lúc tâm lý bà đang lung lay thì Trần Thế Kiệt nắm lấy tay bà nói nhỏ “mình đừng sợ, để tôi”, sau đấy hắn cau mày nhìn về phía Tuyết Yên:

- Này cô gái, cô thì biết cái quái gì? Tú Tú là con gái của vợ chồng tôi, chúng tôi thương yêu nó còn chưa hết thì làm sao mà hãm hại nó được? Tìm một đối tượng tốt cho con mình lấy làm chồng cũng là sai sao? Có cha mẹ nào không làm vậy?

Bá Nhật là một chàng trai tốt, gia đình gia giáo, học hành công tác xuất sắc, lại rất yêu thương con gái tôi, chỉ cần tiếp xúc một thời gian nó sẽ thích con người cậu ấy. Chưa kể mấy người là ai? Có quyền gì mà can thiệp vào chuyện trăm năm của con gái tôi?

Hương à, em đừng nghe mấy người này nói lung tung, chúng ta sao lại đối xử tệ bạc với con gái được, tất cả là để sau này nó có một cuộc sống hạnh phúc mà thôi. Còn tên nhóc gì đó mà trước đây Tú Tú yêu, giờ nó bỏ con bé đi nơi nào rồi, chẳng nhẽ cứ bắt con bé đợi tới già sao?

Nó cũng chẳng còn nhỏ tuổi nữa, tầm tuổi này đáng lẽ vợ chồng mình phải có cháu bế rồi mới đúng. Ài, nó ham việc quá mà quên mất cả tuổi xuân của mình. Sau khi nó tỉnh lại, em phải khuyên con nên nghỉ sớm, phụ nữ cần gì phải đi làm nhiều làm gì, có chồng lo khoản tài chính rồi, vợ lo gia đình êm ấm là được.

Nếu bình thường nghe những lời này, trong một hoàn cảnh khác thì có lẽ Tuyết Yên còn cảm thấy đúng, nhưng đặt vào vị trí của chị Vân Tú thì cô cảm thấy ghê tởm. Thời này đâu còn là thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đâu còn thời nam nhi tung hoành ngang dọc cưới bao nhiêu người thì cưới, còn nữ nhi chỉ có vai trò là một cái máy đẻ kèm thêm chức năng ô sin?

Tuyết Yên rất tức giận nhưng cô cũng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của gia đình họ, có nói mà họ không nghe thì chẳng lẽ cô bắt giam họ lại được? Như thế là phạm pháp, cô còn chưa ngông cuồng đến thế, chưa kể đây cũng không phải là những người bình thường, có ai không phải là quyền cao chức trọng, hổ xưng vương một vùng?

Nhìn về phía mẹ Vân Tú, thấy bà ta đã có chút giao động, định nói gì đó thì Trần Thế Kiệt lại cắt ngang:

- Cô đừng có nói gì cả, dù sao cũng cảm ơn mấy người đã chăm sóc con gái tôi trong thời gian qua, hết bao nhiêu tiền, A Lực, cậu đưa cho họ một số tiền xứng đáng cho tôi.

- Chúng tôi còn cần ông bố thí sao? Đem mấy đồng tiền thối nát của ông mà biến đi.

Dám dùng tiền đuổi cả nhà cô đi sao? Tuyết Yên lạnh lùng quát.

- Ơ con bé này, mày không có cha mẹ dạy dỗ à? Nói năng với người lớn như vậy? Không phải nể

mặt hai ông bà đây tao đã đánh rơi răng mày ra rồi.

Trương Ngọc Vân trợn mắt the thé chỉ tay vào mặt cô mà chửi.

Trần Thế Kiệt thầm nở nụ cười lạnh, rồi hắn nhanh chóng chuyển sang sắc mặt âm hàn nói:

- Đừng tưởng mấy người là bạn con gái tôi mà tôi không làm gì nhé. Chuyện của gia đình tôi không

cần phiền người khác quan tâm. À quên, kể cả con bé có chưa tỉnh lại thì hôn lễ vẫn được tổ chức, đúng không Bá Nhật?

Nguyễn Bá Nhật tuy rất ham mê cô gái băng giá này, nhưng hắn cũng biết việc nào nặng việc nào nhẹ, thầm tiếc nuối nhìn lần nữa dáng người nóng bỏng, hắn cười tươi nịnh:

- Đúng vậy ạ, Tú Tú dù có thế nào con cũng nguyện cùng cô ấy vượt qua mọi khó khăn, có như vậy mới làm thỏa đáng hết được tình nghĩa vợ chồng. Con sẽ quyết tâm chăm sóc tận tình, khi đó chỉ mong cô ấy cảm động mà tỉnh lại là con mừng rồi. Ừm, con cũng sẽ bảo cha mẹ và ông nội tìm tới một vị bác sĩ giỏi để chưa cho Tú Tú, tiền nong không thành vấn đề, bác sĩ trong nước có vẻ không tốt lắm, con sẽ bảo ông thuê bác sĩ ở nước ngoài tới chữa trị cho em. Cha mẹ cứ yên tâm.

Chưa cả đám cưới đã gọi cha mẹ ngọt sớt, Tuyết Yên cảm thấy quá buồn nôn, cô định nói gì nữa thì một bàn tay cản lại, cô quay sang thấy mẹ lắc đầu, cha thở dài thì trong lòng cảm thấy rất buồn và thất vọng, ngay ở trước mắt thôi nhưng cô không thể lấy lại được công bằng cho chị Tú Tú. Tuyết Yên tự trách bản thân mình: “Phải chăng hôm trước mình không nên tới đây thì có lẽ chị ấy đã không như vậy?”

Đứng từ phía xa, nhìn cả nhà Tuyết Yên buồn bã thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà Vân Tú, Vũ Tuấn Phong nắm chặt nắm đấm, đôi mắt nheo lại, hắn nhếch mép rồi quay đi “Đừng trách tôi ra tay độc ác, gieo gió thì nên biết có ngày sẽ gặp bão, các người cứ đắc ý thêm một thời gian nữa đi. Tú Tú, chị phải cố gắng lên nhé.”

Tình trạng của Vân Tú cũng đã tốt hơn nhiều rồi, cũng không cần thiết bị hỗ trợ hô hấp nữa, cô có thể tự thở, chỉ cần cô ấy muốn tỉnh lại thì sẽ tỉnh thôi, nhưng cái “muốn” đó thì không biết bao giờ mới tới. Còn hiện tại, không cần Vũ Tuấn Phong phải tự mình túc trực nữa, chỉ cần có bác sĩ có chuyên môn kiểm tra, cho cô ấy chút thuốc nâng cao sức đề kháng và dùng kháng sinh là được.

Hắn rời đi chính là không muốn nghe người ta đuổi, vì với địa vị hai nhà đó, tìm một bác sĩ khác có chuyên môn khá giỏi là không thành vấn đề, chưa kể trong nhà đã bố trí một vài “ruồi trinh sát” đảm bảo họ sẽ không thể làm gì gây nguy hiểm cho Vân Tú được.

Sau khi tiễn khách, bà Hương nhanh chóng chạy tới bên con, ngồi thủ thỉ với con một lát thì Trần Thế Kiệt cùng Nguyễn Bá Nhật gõ cửa đi vào.

Ông ta nói với bà Hương:

- Em đi ra ngoài một lát đi, Bá Nhật nó có chút chuyện muốn nói riêng với Tú Tú.

Bà Hương thoáng nhìn về phía hắn, nhận được nụ cười hiền lành, bà gật đầu một cái rồi theo chồng ra ngoài.

Nguyễn Bá Nhật đóng cửa, tới lúc quay đầu lại thì mắt nhìn về phía cô gái đang nằm trên giường đã sáng rực lên, hắn chầm chậm từng bước tiến tời, khóe môi nhếch lên một nụ cười đê tiện.

Đôi mắt sáng quắc quét lên quét xuống khắp người Vân Tú một lượt, hắn vén nhẹ chiếc chăn mỏng ra, đôi bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve gò má láng mịn, dù có một chiếc băng trắng lớn trên đầu, tóc cũng cạo bớt đi một phần nhưng nhìn mỹ nữ vẫn chẳng bớt đi nét xinh đẹp tuyệt vời.

Hắn vuốt hết khuôn mặt lại vuốt đến đôi tai nhỏ xinh xắn, miệng lầm bẩm:

- Nhìn em thật ngon lành, tốt nhất là em nên tỉnh lại, nếu không phải làm chơi trong tình trạng này sẽ không thích lắm đâu. Em tưởng tự sát là có thể thoát khỏi bàn tay anh sao? Em nhầm rồi, kể cả

em có chết đi anh cũng sẽ lật xác em lên. Ha ha.

Hít hà mùi thơm tự nhiên quyến rũ từ cơ thể Vân Tú, hắn chẹp chẹp ngăn dòng nước miếng từ mép chảy ra, bàn tay chuyển xuống mơn trớn chiếc cổ trắng ngần, rồi tiếp tục di chuyển dần xuống dưới.

Đúng lúc đấy tiếng cạch của vang lên làm hắn giật mình rụt tay lại.

- Bá Nhật, con có điện thoại này, sao lại để quên ở ngoài bàn thế?

“Mẹ kiếp, thằng ch* nào gọi đúng vào lúc này chứ?”

Mặt thì tươi cười nhận điện thoại nhưng trong lòng thì chửi mười tám đời tổ tiên hắn lên, tất cả diễn ra như vậy cho tới khi hắn đọc dòng chữ trên màn hình thì hô hỏng bét.

- Alo, ông nội ạ. Con, Bá Nhật đây.

- Ừ, cả nhà mấy đứa đi đâu mấy hôm rồi, đừng bảo đường đường là cháu trai trưởng dòng họ Nguyễn lại đi ở rể chứ? Ha hả. Tình hình bàn bạc hôn lễ thế nào rồi mà chẳng thấy thông báo gì thế?

“Quên béng chưa báo ông nội” Nguyễn Bá Nhật trợn mắt nhớ ra, nhưng biết ông không giận gì, hắn cười xòa nói:

- Đâu có ạ, chỉ là Tú Tú đang bị bệnh, con cũng đang định gọi cho ông nhờ ông tìm một bác sĩ giỏi

chữa cho cô ấy đây.

- Bị bệnh? Bị như nào? Sao không nói sớm?

- À, chuyện là có mấy người thất đức, rõ ràng chẳng phải là gì của Tú Tú mà lại tự tiện không liên lạc với người thân cô ấy, tự ý mời thầy thuốc tới chữa bệnh, chẳng biết chữa có ra cái gì không, mà cô ấy đã hôn mê hai ngày rồi chưa tỉnh lại.

- Lại có chuyện như vậy? Con báo công an chưa?

- Báo công an thì để sau đi, giờ quan trọng nhất là cô ấy bị thương ở đầu, ông có quen bác sĩ nào làm về mảng này thì giúp con với.

- Ừ. Đợi một lát ông hỏi mấy người bạn xem. Gửi cho ông địa chỉ.

- Vâng, con nhắn cho ông ngay đây.

Nguyễn Bá Nhật cố ý nói to lên cho bà Hương thấy, y như rằng nghe thấy việc tìm một bác sĩ tốt là mắt bà ta sáng lên, rồi liên tục nói cảm ơn.

“Đồ nhà quê không não” Nguyễn Bá Nhật trong lòng rất khinh thường nhưng ngoài mặt lại gọi mẹ ngọt sớt, ít nhất hắn cũng phải đóng kịch cho tới khi chiếm được mỹ nhân này về làm vợ đã. “Mà có khi cô không tỉnh lại, tôi vừa được chơi thỏa thích lại có thể đường hoàng lấy thêm một bà vợ nữa, chắc chắn ông nội sẽ không nói gì được, ha ha, kế này thật hay.”

Chợt nghĩ ra Vân Tú bất tỉnh cũng là một sự lựa chọn tốt, hắn vui vẻ nở một nụ cười gian xảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.