Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 374: Chương 374: Lũ khốn




MV ca nhạc thường chỉ kéo dài từ 5 tới 10 phút nhưng để quay ra được thì cần không ít thời gian, tuy vậy đa số lại phụ thuộc vào diễn viên diễn xuất như thế nào.

Vì là buổi quay đầu tiên nên ai cũng cố gắng tới thật sớm để chuẩn bị cho chu đáo. Thời gian hẹn làm việc là 8 giờ nhưng cho tới 7 giờ mọi người đã tới gần đầy đủ chỉ còn thiếu nam chính.

Hà Linh dù không muốn nhưng vẫn phải là người lên tiếng hỏi:

- Tuyết Yên này, em có chắc cậu ta biết đường tới đây chứ?

- Vâng, chị không cần lo đâu, dù sao cũng chưa tới giờ làm việc mà. Kịch bản em cũng đã gửi trước cho anh ấy rồi, chắc cũng sắp tới.

- Mà này, tới giờ em vẫn chưa bật mí ai là người đóng vai nam chính sao?

- Bất ngờ nếu nói ra thì còn gì là thú vị nữa? Ừm, mà chị cứ coi như một người mới đi, vì đây cũng là

lần đầu tiên anh ta đóng một MV ca nhạc, hình như là vậy.

- Ài, chỉ mong là trong một tuần sẽ quay xong, hôm nay ở khu nhà này chỉ có thể quay được một số cảnh thôi, còn ở bờ sông và nhà ga nữa.

Tuyết Yên nghĩ nghĩ rồi nói:

- Anh ấy chỉ có hai ngày thôi ạ, nếu vậy mình cứ quay những cảnh có sự xuất hiện của anh ấy trước đi chị, còn lại mình làm sau.

- Ok em. Chị đã bàn bạc với Triệu Vũ rồi, cậu ta cũng đã lên lịch trình hết rồi.

- Vâng. Ồ! Anh ta tới rồi kìa.

Nghe Tuyết Yên nói thế, mọi người cũng tò mò quay lại nhìn xem đấy là ai mà cô gái này giấu họ ghê vậy.

Nhưng vừa quay lại nhìn một cái, mới đầu thì còn chưa nhận ra, cho tới khi hắn tháo cái kính râm xuống, nở nụ cười khoe chiếc răng khểnh điển trai và vẫy tay chào thì mọi người cứng ngắc.

Không hổ danh là sáng mắt vì trai đẹp, chị Hà Linh rất nhanh hú lên một tiếng rồi chạy tới.

Chu Văn Tuệ trợn mắt hỏi:

- Này. Hình như tui nhìn nhầm đúng không? Sao siêu sao David Nolan lại xuất hiện ở đây? Phải chăng là đêm qua xem lại bộ phim Đam Mê Tốc Độ của thần tượng nên sáng nay bị hoa mắt chăng?

Dương Triệu Vũ nhìn về phía Tuyết Yên, thấy phản ứng cô bình thường như vậy thì thầm giơ ngón tay cái, hắn vỗ vai Chu mập nhếch miệng cười:

- Không phải mắt mày có vẫn đề đâu, đúng là anh ta thật đấy. Không ngờ bà chủ Ngôi Sao Mới chưa nổi tiếng mà đã mời được siêu sao hạng A của Hollywood tới đây đóng MV ca nhạc cho mình. Thế này có phải dùng dao mổ trâu giết gà không?

Chu Văn Tuệ dụi dụi mắt mấy lần thấy vẫn không sai biệt lắm, hắn véo cánh tay thấy đau chảy nước mắt, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật quá đỗi bất ngờ trước mắt. Không chịu thua kém bà chị hám trai, hắn chạy như điên về phía thần tượng của mình, trên đường chạy còn không quên rút ví, lấy tấm ảnh của David Nolan kèm theo một cái bút chẳng biết được chuẩn bị từ khi nào lao về phía trước.

May mà e-kip chỉ có 6 người nên cũng không xảy ra tình trạng quá khích, tuy vậy cũng phải mất gần 30 phút làm quen và điều tra thì cả lũ mới tha cho Tuyết Yên và Leo.

Hà Linh cười tít mắt nói:

- Thế này chắc MV của chúng ta sẽ cực hot đây. À mà khoan, liệu trưng dụng hình ảnh của David sẽ không ảnh hưởng gì tới cậu ấy chứ? Công ty đại diện của cậu có khi nào kiện chúng tôi vì chưa xin phép không?

Leo vuốt mái tóc vàng bạch kim của mình, gương mặt điển trai không góc chết, cao 1m86, cơ bắp cân đối còn hơn cả người mẫu ảnh, hắn vuốt vuốt mũi cười:

- Mấy người yên tâm, tôi đã nhận lời Tuyết Yên thì sao có thể để công ty em ấy liên lụy được? Tôi đã nói chuyện với người đại diện rồi, anh ta đã gật đầu đồng ý thì tức là ok. Được rồi, chúng ta bắt đầu công việc thôi nhỉ? Rất mong được mọi người giúp đỡ.

Hà Linh đẩy gọng kính cười duyên:

- Phải nói ngược lại chứ, rất mong cậu sẽ giúp chúng tôi hoàn thiện MV này, nếu có sai sót gì mong nhận được sự góp ý của cậu nhé.

- Ok.

Leo không hổ là diễn viên chuyên nghiệp hàng đầu, khi diễn xuất, anh ta luôn tạo cho người bạn diễn của mình cảm giác dễ chịu nhất, thoải mái nhất để nhập tâm và thể hiện cảm xúc theo đúng yêu cầu của kịch bản.

Về một khía cạnh khác, cả Tuyết Yên và Trúc Nhã đều là người đam mê diễn xuất, dù hiện tại đã rẽ sang một lối khác nhưng Trúc Nhã vẫn không suy giảm khả năng của mình. Bộ ba Leo- Tuyết Yên-

Trúc Nhã diễn hết cảnh này qua cảnh khác, hăng say, vất vả nhưng rất mãn nguyện và vui vẻ.

Cả đoàn tính cả Leo là có 7 người nhưng hiệu suất làm việc cực cao. Gần như mỗi một cảnh diễn đều có thể diễn một lần là qua, những cảnh nào quá khó thì cũng sau ba, bốn lần là có thể chuyển sang phần tiếp.

Mới đầu dự tính chỉ có thể hoàn thành cảnh trong căn nhà nọ trong một ngày thì chỉ mất 4 tiếng, từ 8 giờ cho tới 12 giờ là xong, mọi người vui vẻ ăn nhẹ cơm trưa cho Tuyết Yên đặt trước ở nhà hàng, nghỉ ngơi thêm 30 phút, tất cả chẳng biết mệt mỏi thu dọn đạo cụ chuyển sang phân cảnh tiếp theo ở bờ sông.

Cảnh này cũng không quá dài, chủ yếu là tái hiện lại quá khứ đôi bạn thân Tuyết Yên và Leo đi chơi cùng nhau, từ cấp hai, cấp ba cho tới 4 năm đại học, cuối cùng là sau này đi làm 2 năm. Con sông này là nơi bắt đầu mối tình đơn phương của cô gái, và đây cũng là nơi cô cảm thấy số phận của mình như một “viên đá nhỏ”.

Lần đầu quay MV nhưng tốc độ hoàn thành công việc rất tốt, không chỉ các cảnh quay của Leo xong mà tất cả các cảnh khác cũng thành công ngoài mong đợi. Một MV chỉ đóng máy trong vòng hai ngày. Còn lại chỉ là công việc lồng ghép âm thanh, cắt ghép và chỉnh sửa hiệu ứng hình ảnh.

Tuy vậy đó là công việc của ngày hôm sau, hai ngày tuy khá mệt mỏi nhưng tinh thần của ai cũng phấn chấn. Một phần không thể thiếu chắc chắn đến từ việc họ được làm việc với một diễn viên nổi tiếng thế giới, một phần là vì sự xuất sắc của hai cô gái.

Chu Văn Tuệ hít hà một hơi:

- Khỉ gió thật, khi nãy tao... con m* nó lại khóc được. Tuyết Yên đúng là khiến người ta đồng cảm, yêu thương ngay từ cái nhìn đầu tiên mà. Ừm, cũng không thể không nói đến tài trang điểm xuất sắc của Trúc Nhã, em gái cấp hai, cấp ba cũng tốt, bà chị đi làm cũng được, tất cả cứ vào tay cậu là xong xuôi.

Trúc Nhã khoác tay Dương Triệu Vũ cười hì hì:

- Dù sao trước đây mình cũng thích nghề diễn viên mà, nên khoản trang điểm từ trước mình đã có tiền vốn rồi, giờ đi học cũng phải tiến bộ hơn chứ? Một phần nữa là dàn diễn viên của chúng ta ai cũng rất đẹp rồi, chỉ cần chỉnh sửa lại một chút là ok.

Chu mập gật gù:

- Cũng đúng. Giờ đi ăn mừng thôi.

Hà Linh dẫn đầu mở đường, nhà hàng quen thuộc Tuyết Yên hân hạnh tài trợ chương trình này.

Sau khi chia tay mọi người, Tuyết Yên nhanh chóng đặt xe về nhà, cho tới khi Vân Tú khỏe lại chắc cô sẽ ở đây. Quãng đường từ công ty cho tới nhà cũng cách nhau 40-50 Km nhưng cô vẫn cố gắng đi đi về về. Dù công việc bận rộn nhưng như thế lại cho cô thấy cảm giác mình đang sống thật có ích.

Hôm nay kết thúc công việc khá hoàn hảo nên tâm trạng của cô cũng khá hơn chút ít. Trả tiền xe, cô bước về phía cổng thì đã thấy từ bên trong có tiếng cãi nhau khá lớn.

“Chuyện gì vậy nhỉ? Sao mọi người không nói nhỏ cho chị Vân Tú nghỉ ngơi? Cũng thật là...”

Nhưng vừa đẩy cửa cổng ra thì cô giật mình.

- Những người này là ai? Hình như đã gặp ở đâu rồi... A... là cha mẹ chị Tú Tú cùng... tên háo sắc khốn kiếp.

Thấy mọi người đang chia làm hai phe đứng nói với nhau lớn tiếng, nghe loáng thoáng thấy câu:

- Các người là ai mà lại được phép ở trong nhà con gái tôi?

- Như thế là xâm phạm quyền riêng tư, tôi sẽ kiện ra tòa...

- Sao Tú Tú lại thành ra như vậy? Có phải các người đã hãm hại cô ấy không?

- Sao bị thương mà không vào viện? Các người làm gì con gái tôi rồi? Sao nó không tỉnh lại... trời ơi

... con gái tôi...

Càng đi tới gần thì càng nghe rõ ràng, Tuyết Yên trợn mắt vì đã có lòng tốt còn bị họ vu oan đòi kiện, hãm hại con gái họ? Chẳng phải chính là do mấy người đã ép chị ấy thành ra như vậy sao?

Tuyết Yên mặt lạnh như băng, cô cảm giác mấy kẻ này đúng là cặn bã, kẻ thì mù quáng ngu ngốc, kẻ thì thối nát từ bản chất thối ra.

Bước nhanh về phía cha mẹ mình đang đuối lý bị bọn họ quây lại, cô hét một tiếng lớn:

- Tất cả im miệng!!!

Tiếng cãi vã chợt biến mất, mọi người đều giật mình quay lại thì thấy một cô gái xinh đẹp, nhưng vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn cho người khác cảm giác run sợ.

Trương Ngọc Vân nhíu mày chán ghét nói:

- Con ranh này ở đâu ra? Ở đây có người lớn người bé, mày quát ai im miệng? Đây là nhà mày à?

Tuyết Yên nhíu mày, cô cũng cực kỳ ghét mấy kẻ tự cho mình là thanh cao hơn người, luôn coi tất cả những người khác là con sâu cái kiến. Cô lạnh lùng nói:

- Thứ nhất, đây là nhà đứng tên của chị Vân Tú chứ không hề có tên của mấy người, mấy người lấy quyền gì chèn ép người khác? Có phải bà cũng nên im miệng lại rồi không? Thứ hai, chị ấy đang bị bệnh nặng cần phải yên tĩnh nghỉ ngơi, mấy người cãi nhau ầm ĩ ở đây có mục đích gì, định làm chị ấy bệnh đã nặng càng nặng hơn sao? Thứ ba, tình trạng chị ấy ra thế này còn không biết có phải mấy người dồn ép chị ấy vào đường cùng không, chúng tôi sẽ điều tra rõ, nếu đúng, các người chờ ngày tới hầu tòa đi.

Lợi dụng dăm ba cái địa vị, dăm ba đồng tiền, mấy người tưởng mình sống trên đời đã làm cha làm mẹ thiên hạ sao? Thích gì làm nấy?

Đừng có trợn mắt chỉ tay vào mặt tôi, bà không xứng cũng không có cái quyền đấy.

Tuyết Yên xỉ vả cho Trương Ngọc Vân một trận, đồng thời cũng không quên xỉa xói mấy kẻ xung quanh. Đừng tưởng cô xinh đẹp, mà hiền lành, hoa hồng cũng có gai, cái gì cũng có giới hạn của nó mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.