Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 397: Chương 397: Tuyển chọn




Đáng lẽ hắn còn định viết thêm tập đoàn xây dựng Thames vào, nhưng nghĩ đã nhận lời hứa không sáp nhập tập đoàn này vào Thịnh Thế nên hắn mới dừng lại.

Dương Tuấn Vũ cũng chỉ cắm đầu nghĩ sao viết vậy thôi, nhưng nhìn số lượng này đúng là bọn họ đã bị bóc lột sức lao động rồi, “ài, thôi thì lát nữa thưởng thêm cho mọi người nửa năm tiền lương coi như chút bù đắp đi”.

Hắn lên tiếng:

- Như mọi người đã thấy, những dấu hỏi kia chính là vị trí còn trống. Nếu trong quá trình công tác mọi người thấy nhân tuyển nào sáng giá thì báo cáo lên, đồng thời cũng tập hợp đầy đủ hồ sơ, tôi sẽ tranh thủ xét duyệt. Mọi người có thể bắt đầu ngay bây giờ. Tuệ Mẫn, cô lại đây ghi chép và chắt lọc lại những thông tin hữu ích nhất cho tôi. À, từ giờ cô sẽ làm thư ký riêng của tôi.

Mọi người sửng sốt nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Thậm chí lúc nhìn thấy sự bất ngờ trong mắt cô gái trẻ này thì ai cũng thầm thở dài một hơi “lại thêm một người bị bóc lột rồi a”.

Tuệ Mẫn từ trong cơn mơ tỉnh lại, làm thư ký cho một chủ tịch đó chính là mơ ước của bao nhiêu người a. Đã vậy lại còn là thần tượng trong mắt của đông đảo nhân viên Thịnh Thế nữa.

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ cho tới trước khi cô bị hù dọa một màn đến chết không quên vừa nãy, giờ trước mắt cô người kia không khác ác quỷ là bao. Công việc trước kia có thể là mơ cũng không dám nhưng bây giờ đã là địa ngục trần gian rồi.

Nhưng không hiểu vì sao những lời hắn nói lại khiến cô cảm thấy không thể chối từ, trong lòng cũng dâng lên một chút vui thích. Tất nhiên là không phải vui thích kẻ này mà là vui thích công việc liên quan tới đầu óc. Bản thân cô vốn là một chuyên viên học kinh tế nhưng lại vì hoàn cảnh xô đẩy mà cuối cùng lại trở thành một cô gái lễ tân đứng chào khách.

Giờ niềm mơ ước, đam mê của cô có cơ hội nhen nhóm cháy lên, điều này khiến cô cắn răng chấp nhận bán sức lao động cho tên xấu xa kia. Nhưng cô cũng rất nể phục kẻ này, đồng thời cô cũng thấu hiểu một điều một người có thể dựng lên cả một đế chế vĩ đại này không thể nào là một người tốt bụng thiện lương được, nếu không tập đoàn đã bị những thế lực khác nuốt trôi rồi, không ác một chút thì mới đúng là có quỷ.

Thậm chí nếu ở một nơi khác, cô không bị đánh một trận, hoặc chửi té tát mà đuổi đi đã là may mắn rồi chứ đừng nói việc từ một cô gái lễ tân được lên làm thư tý chủ tịch. Nghĩ như thế, Tuệ Mẫn cảm thấy tên này cũng có chút thuận mắt hơn.

Những người khác cũng chẳng nghĩ nhiều, họ đang băn khoăn đưa ra những cái tên sáng giá để tiến cử với Tuấn Vũ. Việc này tất nhiên không thể đợi đến khi khác, bởi vì bọn họ chẳng biết bao giờ hắn mới lại quay trở lại công ty nữa. Lần này về nhiều khả năng là do xin nghỉ phép trong quân để về thăm chị Vân Tú cũng nên.

Việc này nói dễ cũng không dễ, nói khó cũng chẳng khó, nhưng thân là một người lãnh đạo cũng có chút con mắt nhìn người, những người nào nổi trội, có tài, có đức họ ít nhiều đều chú ý. Vì vậy chỉ sau khoảng 15 phút, khoảng 20 cái tên đã được 4 người đưa ra.

Về phần Lâm Băng, cô chỉ ngồi im tra cứu hồ sơ và thông tin của các nhân viên này chứ không đưa ra thêm ý kiến nào. Bởi vì chức phận của cô là quản lý nhân sự và kế hoạch tổng hợp, còn chuyên môn nhiều thứ đối với cô chỉ được coi là biết chứ không thạo.

Nhưng riêng thu thập, quản lý và xử lý thông tin thì cô rất tự tin vào bản thân, các tài liệu cô đưa ra ngoài thông tin do chính nhân viên nộp còn có các thông tin “tình báo” thông qua đồng nghiệp, và đặc biệt là camera theo dõi tiến độ làm việc của họ, đồng thời cũng ghi lại các thành tích của mọi người rất chi tiết, rõ ràng.

Dương Tuấn Vũ nhìn những tập giấy tài liệu của mỗi người cũng phải dày tới 50 trang thì cũng líu lưỡi về sự cẩn thận của cô gái này. Đúng là không uổng công hắn hù dọa và sau đó là cho cô cơ hội quay đầu.

Đối với hắn những thông tin kia chỉ đọc lướt qua là Triệu Cơ có thể từ đó đưa ra những điểm mấu chốt nhất, nhưng hắn chính là muốn thử xem cô gái Tuệ Mẫn này có thể làm được tới đâu.

Bản thân là một chủ tịch, hắn không thể việc nào cũng phải tự làm được, cần một người thư ký chính là bắt buộc, thậm chí các nơi khác, một chủ tịch cần tới 3-5 thư ký cũng không phải chuyện gì hiếm lạ. Mà chẳng cần nói đâu xa, ngay các giám đốc bên dưới hắn đều có một vài người thư ký đắc lực.

Thư ký ngoài lên lịch tiếp khách, phân tích tài liệu, còn có cả chức năng pha trà rót nước, lau chùi quét dọn, in ấn photo tài liệu... và đôi khi cũng có tác dụng trưng bày nữa. Đi đâu mà không có một thư ký ở bên thì làm sao mà khiến người khác tôn trọng được. Đây chính là quy tắc giao tiếp căn bản.

Chẳng qua trước nay Dương Tuấn Vũ thứ nhất là không muốn lộ mặt với nhân viên, thứ hai là hắn luôn tìm cớ chuồn đi, giao toàn bộ việc giao tiếp và gặp mặt đối tác cho cấp dưới, thành thử ra cũng chưa cần đến thư ký cho lắm.

Nhưng giờ hắn đã bị các gia tộc kia biết được, như vậy không bao lâu nữa hắn sẽ không thể giả thần giả quỷ trước mặt nhân viên cũng như đám báo chí, quan chức, lãnh đạo bên ngoài được nữa rồi.

Tuy vậy, hắn vẫn cố gắng hạn chế nhất để không lộ diện, bởi vì hắn không ưa thích sự phiền phức quấy nhiễu. Chỉ là không biết hạn chế được bao nhiêu.

Tốc độ đọc và tóm tắt của Tuệ Mẫn cũng khiến hắn khá ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ không ngờ lại may mắn tìm được một cô gái khá như vậy.

Dung mạo xinh đẹp khỏi phản bàn cãi, dáng vóc cũng ổn, thông minh, chỉ có điều hơi nhát gan, hay khóc.

Dương Tuấn Vũ xoa cằm đánh giá cô gái này một phen, tổng kết những điểm tốt và chú tâm những điểm xấu để sau này hắn sẽ “rèn luyện” cho cô nhiều hơn.

Tuệ Mẫn đang chăm chú ghi chép bỗng cảm thấy lạnh gáy, rùng mình, cô thoáng khó hiểu nhưng cũng không suy nghĩ nhiều mà tiếp tục làm việc.

Sau khoảng 30 phút, cô đứng dậy mang theo quyển sổ ghi chép tới chuẩn bị báo cáo với người này.

“2 phút, 1 người, 50 trang giấy tốc độ này rất tốt, để xem chất lượng ra sao” Dương Tuấn Vũ nhìn thì gật gù khá hài lòng.

Thực ra Tuệ Mẫn cũng cảm thấy việc này không quá khó, cô rất hiểu việc tìm một người giữ chức vụ cao thì đồng thời với quyền lực lớn thì quan trọng nhất là phải có tâm, có đức, và quan trọng là trung thành với công ty. Vì đã xác định được trọng tâm như thế, nên nhiều thứ khác cô có thể bỏ qua, điều đó khiến cho tốc độ được đẩy cao nhanh như vậy.

Cầm từng tờ giấy ghi chép, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tuệ Mẫn đọc:

- Hồng Hạnh, 30 tuổi, phó giám đốc Thịnh Thế Moblie, là một trong những người xây dựng công ty từ ngày đầu, có một bằng quản lý kinh doanh quốc tế, một bằng thạc sĩ tài chính, cá tính mạnh mẽ, quyết đoán, thường xuyên đưa ra những ý tưởng mới giúp công ty dù bán những mặt hàng quen thuộc nhưng doanh thu luôn ổn định. Là một cánh tay đắc lức của giám đốc Lâm Tiểu Di. Đã từng phụ trách quản lý Thịnh Thế Moblie trong quá trình chị Tiểu Di nghỉ sinh nở.

Cái tên Hồng Hạnh này Dương Tuấn Vũ cũng đã nghe qua, con người này khá ổn, lai lịch rõ ràng, minh bạch, cũng đã không ít lần được Tiểu Di tiến cử, thăng từ cấp phó phòng lên phó giám đốc trong vòng 5 năm. Đây chính là một nhân tài không cần bàn cãi. Đặc biệt tính cách mạnh mẽ, quyết đoán và giàu sáng tạo khiến hắn rất hài lòng.

- Tiểu Di, thông báo cho Hồng Hạnh, trong vòng hai ngày gửi lên cho tôi bản dự án phát triển Thịnh Thế Consumer Electronic thành hệ thống siêu trị điện máy trải khắp toàn quốc. Những địa điểm này sau này chính là kênh phân phối chính thức các sản phẩm của Thịnh Thế chúng ta tới khắp đất nước, ừm, sau này sẽ là phân phối tới khắp các quốc gia khác nữa.

- Vâng.

Lâm Tiểu Di tất nhiên là rất vui mừng, người chị Hồng Hạnh này cá tính có chút mạnh những là

người khôn khéo, việc tới tay khó hay dễ đều rất hăng say làm việc. Bây giờ cô đã chuyển sang một mảng khác thì không nên để phí phạm nhân tài này.

...

Tiếp sau đó là một loạt hồ sơ được đọc lên, mọi người đều gật gù, đây chính là những người tài giỏi của công ty, số lượng càng nhiều càng chứng tỏ công ty là nơi đất lành chim đậu.

Dương Tuấn Vũ cũng yêu cầu đánh dấu một vài cái tên, sau đó đưa ra một số đề nghị để thử sức đám người này. Đa số đều là những cái tên thuộc chính công ty chưa có giám đốc. Sở dĩ như vậy cũng không có gì quái lạ, những người am hiểu nhất về lĩnh vực họ làm thì chính là người phù hợp để làm quản lý, làm giám đốc.

Bây giờ tuyển một người ở mảng du lịch phụ trách internet thì đúng là làm khó nhau rồi, các giám đốc ngồi đây không muốn thế, mà Dương Tuấn Vũ tất nhiên cũng chẳng ngốc, hắn tự biết làm sao cho đúng.

Làm xong việc này, Dương Tuấn Vũ mới chợt nhớ ra còn thứ quan trọng chưa nói, hắn vỗ vỗ tay để mọi người chú ý lại, sau đấy lên tiếng:

- Hiện tại chúng ta đã là một tập đoàn lớn rồi, việc quản lý tài chính lưu động hiện tại không còn phù hợp với chúng ta nữa. Tôi quyết định thành lập một ngân hàng của riêng Thịnh Thế. Nếu ai có nhu cầu có thể góp vốn vào cùng tôi, yêu cầu của nhà nước hiện tại, muốn mở ngân hàng cần có vốn tự thân 30.000 nghìn tỷ đồng, kèm theo với đó là ít nhất 100 người đóng góp cổ phần, và ít nhất 3 người quản lý chính thức. Hiện giờ bắt đầu trực tiếp nhận đăng ký góp vốn.

Mọi người vẫn còn đang suy nghĩ về mấy cái tên vừa nãy, rất có thể sau một thời gian ngắn nữa các cuộc họp hội đồng lãnh đạo không còn ít người nữa mà sẽ là một không khí tập nập thì ai cũng có chút vui buồn cảm thán. Nhưng cảm thán chưa được bao lâu thì một tin tức xuất hiện khiến tất cả dồn hết sự chú ý vào.

“Thịnh Thế cuối cùng cũng đã chịu mở ngân hàng rồi.”

Nói thực việc tập đoàn lớn không có một ngân hàng riêng chính là vạn cái bất tiện. Mặc dù các ngân hàng liên kết khác ít nhiều đều có ưu đãi, nhưng nhìn chung đều là những con quỷ hút máu a, chỉ biết hút đi mà khi trả lại thì khó khăn gấp bộn.

Giờ chủ tịch quyết định mở ngân hàng rồi, chắc chắn chuyện này sẽ không có nữa, mặt khác, làm ngân hàng chưa thấy mấy ai thua lỗ, đặc biệt là Thịnh Thế với danh tiếng, uy tín, cùng sức ảnh hưởng vô cùng cao sẽ là nơi mọi người tin tưởng mở túi tiền gửi vào, không có lãi có mà gặp quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.