Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Diệp Bắc Thành bước đến gần, cô mở mắt, cũng không nói lời nào.
“Đêm nay tôi không vui, có thể uống chút rượu cùng tôi không?” Anh ngồi xuống cạnh cô, trên tay cầm năm sáu bình rượu.
Người nào đó không nhìn, trực tiếp rời mắt về phía biển.
“Không muốn uống sao?”
Đợi nửa ngày không có đáp lại, anh nghi ngờ nhíu mày: “Tại sao không nói chuyện?”
Tĩnh Nhã tức giận liếc anh một cái, lại dời ánh mắt, tiếc nuối nhắc nhở: “Cũng không biết ai bảo tôi câm miệng kia mà...”
Diệp Bắc Thành im lặng nhíu mi tâm.
Anh mở một chai rượu, uống một ngụm, ánh mắt xa xăm, tâm tư cũng xa xăm.
“Chỉ nói vậy thôi.” Du Tĩnh Nhã cầm một chai rượu lên, bật nắp, uống một hơi. Cô uống rượu chính là như vậy, không phải trầm mặc trong giãy dụa, mà là trầm mặc trong bạo phát.
“Cái gì?” Anh nhìn cô.
“Vì sao lại không vui?”
Anh lười nhác cười cười, không trả lời câu hỏi của cô ngay, mà hỏi ngược lại: “Nơi đây có phải rất đẹp hay không?”
“Phải.” Tĩnh Nhã gật đầu.
“Trước kia tôi nói sau khi kết hôn cô có thể ở đây, hiện tại... “ Anh dừng lại một chút: “Khả năng không được.”
“Vì sao?” Cô kinh ngạc ngồi ngay ngắn.
Diệp Bắc Thành không trả lời, cô rất nhanh chóng đã hiểu: “Là gia đình anh không đồng ý?”
Anh gật đầu: “Đàn ông như tôi, có rất nhiều thứ phải lo.”
HAi người không nói thêm, Du Tĩnh Nhã dùng tốc độ nhanh nhất uống cạn sạch một chai rượu, sau đó đứng lên, đem cái chai vô ích ném ra xa, bỗng nhiên xoay người, cười nói: “Được rồi, cùng lắm thì tôi luyện da mặt dày thêm chút.”
Diệp Bắc Thành có chút ngoài ý muốn, anh cho là cô sẽ từ bỏ suy nghĩ kết hôn đi, ai cũng biết, cô so với anh chỉ là gia đình hạng thường không môn đăng hộ đối.
“Cô không sợ sẽ áp lực?” Anh không hiểu hỏi.
Tĩnh Nhã cúi đầu: “Đương nhiên sợ.”
“Vậy tại sao còn muốn tiếp tục?”
“Bây giờ phải dừng lại sao?” Cô nhanh chóng phản bác.
Anh ngẩn người, thản nhiên nói: “Nếu như cô không muốn tiếp tục, ai cũng không thể ép cô.”
“Là tôi tự nguyện, anh thì sao?”
Còn không đợi anh trả lời, cô lại nói: “So với tôi, danh dự của anh chẳng phải quan trọng hơn sao?”
“Cái này chẳng liên quan đến cô.” Diệp Bắc Thành hiểu ý tốt của cô.
“Nhưng đề nghị này là tôi nói, tôi dụ dỗ anh, sau đó mặc kệ nước sâu nước cạn liền phủi mông một cái rời đi, đó không phải tiêu chuẩn làm người của tôi.”
Dưới ánh trăng, anh nhìn được sự quât cường trong mắt người phụ nữ đối diện, rất nhiều năm qua anh chưa từng thấy được điều ấy.
Có chút ngẩn ngơ, Diệp Bắc Thành sinh ra một loại ảo giác, anh mơ hồ thấy được có bóng người, người đó nói cho anh biết, dù anh thế nào thì người đó cũng không bỏ anh đi.
“Sau này sẽ đứng bên tôi chứ !?” Du Tĩnh Nhã nghiêng đầu hỏi, thành công kéo anh về thực tại.