Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Ục ục...Du Tĩnh Nhã nhìn chằm chằm điện thoại vừa bị ngắt, gương mặt mờ mịt càng thêm phiền muộn, cái này là sao? Anh là đang uy hiếp cô sao?
Còn chưa kết hôn đã uy hiếp, khi kết hôn rồi sẽ thế nào? Cô khó chịu ném điện thoại qua một bên, nằm xuống giường.
Tít tít...Có tin nhắn gửi đến, cô đoán nhất định là Diệp Bắc Thành gửi, kết quả đoán đúng, chỉ là nội dung tin nhắn suýt chút nữa khiến cô thổ huyết…
“Quá năm phút chưa đến, tôi sẽ gọi cô, quá mười phút chưa đến, tôi trực tiếp dùng phương thức của cô.”
Dùng phương thức của cô? Du Tĩnh Nhã nhướng mày, ánh mắt cảnh giác dời về phía bên cửa sổ, lẽ nào anh muốn trèo lên?
Nghĩ như vậy, cô liền giật thót mình, hoả tốc mặc quần áo xuống giường, lo lắng xông ra ngoài!
Không phải cô sợ anh gọi, hiện tại cả thế giớ đều biết cô phải lập gia đình rồi, vẫn là gả cho kẻ có tiền, gọi hay không cũng chẳng sao. Cô chỉ lo Diệp Bắc Thành có thể trèo tường hay không. Cái tường này cô trèo n lần rồi nên rất dễ dàng, nhưng đối với người chưa từng trèo thử sẽ tương đối khó khăn, không làm được liền xảy ra án mạng, cô không muốn hôm nay vừa tuyên bố kết hôn, ngày mai liền bị đưa tin cô khắc chồng...
Nhẹ nhàng mà mở cửa phòng, lại nhẹ nhàng mà đóng lại, cô cấp tốc chạy tới chỗ xe nơi Diệp Bắc Thành đang đứng chờ...
“Anh có phải điên rồi hay không? Khuya khoắt thế này còn hành hạ người khác?”
Diệp Bắc Thành thấy cô thở hổn hển chất vấn, không nói gì, mở cửa xe, đánh mắt ý bảo cô ngồi vào.
“Gì chứ? Đã trễ thế này tôi không thể đi cùng anh được.”
Cô tức giận quay lưng lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bản thân không tốt còn muốn khiến người khác chịu khổ cùng, người gì đâu.”
“Cô không muốn biết?” Diệp Bắc Thành mặt không đổi sắc ngồi vào trong xe, chờ Du Tĩnh Nhã.
Một số người lương thiện viết ngay trên mặt, cô quả nhiên đi theo vào.
Xe khẽ lăn bánh, xuyên qua những cơn gió đêm nhè nhẹ, hòa với ánh ngọn đèn đêm mông lung nhu hòa. Cái phồn hoa ban ngày chìm dần xuống theo màn đêm, tạo ra một không gian an tĩnh lạ thường.
“Đêm nay...Nói thế nào?” Du Tĩnh Nhã chịu không nổi bầu không khí yên lặng trong xe, liền lên tiếng hỏi.
Diệp Bắc Thành không nói, chỉ chuyên chú lái xe.
“Vì sao không vui?”
“Chẳng lẽ thật sự xong rồi?”
Cô hỏi liên tiếp mấy vấn đề, nhưng anh ngược lại không có dấu hiệu muốn trả lời.
“Có thể phiền anh nói chuyện không?”
“Có thể phiền cô câm miệng lại không?”
“... “ trầm mặc hồi lâu, khó khăn nhận được đáp lại, lại còn bắt cô câm miệng, đúng là hết chỗ nói.
Xe dùng trước biệt thư cạnh bờ biển của Diệp Bắc Thành, biệt thự bên trái. Vì để tiện cho việc ngắm cảnh biển mà đặc biệt xây dựng một sân lớn. Diệp Bắc Thành chỉ về phía sân lớn đó: “Cô qua bên kia ngồi trước đi.”
Du Tĩnh Nhã phối hợp đi tới, bốn phía của sân trồng những loại hoa cỏ kì lạ, tỏa ra thứ hương thơm thần bí, giữa sân bày một cái bàn và ghế nằm. Cô ngồi vào ghế, khẽ nhắm mắt, lắng nghe âm thanh tiếng sóng xô vào những mỏm đá nhỏ phía xa xa.