Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 73: Chương 73: Bảo vệ cô




Lục Hàng lấy tay đẩy người phục vụ chắn trước người hắn, vọt vào toleit nữ, lúc hắn nhìn thấy Đồng Vũ Vi đánh Sở Xa, nhất thời tức giận không thôi, “Đồng Vũ Vi, cô dám đánh Sở Xa”. Nói xong hắn xông lên phía trước giơ nắm đấm về phía thái dương Vũ Vi.

Khi Sở Xa đang bị Vũ Vi đánh nghe được thanh âm của Lục Hàng, nhất thời hưng phấn không thôi, cô vội vàng nhìn Lục Hàng xin Lục Hàng giúp đỡ, miệng bị bịt “Ừ ừ”. Kêu, ý rất rõ muốn Lục Hàng cứu cô.

Mà lúc này Đồng Vũ Vi sớm đã mất đi lý trí, trong đầu cô chỉ có ý nghĩ duy nhất là đánh chết người hại chết mẹ cô. Lúc cô nghe được giọng tức giận của Lục Hàng, mới xoay người nhìn về phía cửa toleit, chỉ thấy Lục Hàng đi về phía cô hơn nữa còn giơ nắm đấm về phía thái dương của cô, tốc độ nhanh, khoảng cách gần, khiến cô căn bản không cách nào tránh né, chỉ có thể đứng tại chỗ vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lục Hàng giơ nắm đấm về phía cô. Ánh mắt kia lạnh như băng, như một lưỡi dao sắt bén hung hăng xuyên vào mắt Lục Hàng, hận không thể đem Lục Hàng từng dao từng dao lăng trì hắn cho tới chết.

Cô nắm chặt tay, đồng thời ở trong lòng thề, nếu như cô chết, cho dù thành quỷ, cô cũng sẽ không bỏ qua cho Lục Hàng và Sở Xa!

Lục Hàng thấy Đồng Vũ Vi quay lại nhìn hắn, ánh mắt kia bên trong lại mang theo hận ý nồng nặc?

Lục Hàng trong lòng tức giận tới cực điểm, tại sao Đồng Vũ Vi đánh Sở Xa một chút hối hận cũng không có? Ngược lại còn mang theo hận ý nồng nặc! Hắn không khỏi gia tăng nấm đấm về phía Vũ Vi, “Đi chết đi!”. Lại dám tổn thương Sở Xa? Hắn sẽ cho cô nếm thử một chút mùi vị đau khổ!

Lúc nắm đấm của hắn sắp đánh vào Vũ Vi, một bóng người xuất hiện trước người hắn, người nọ một tay bắt lấy cánh tay hắn đánh về phía Vũ Vi, một tay giơ nắm đấm mạnh mẽ đánh lên trên gò má của hắn.

Lục Hàng chỉ cảm thấy trên mặt mình truyền đến một trận đau nhói, sau đó trên mặt hắn xuất hiện một mảnh bầm tím.

Lục Hàng nổi giận hắn chẳng những không đánh được Đồng Vũ Vi ngược lại còn bị đánh một quyền, hắn không khỏi mặt lạnh nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng trước hắn, hắn nhận ra người đàn ông này chính là người ở trước mặt mọi người vì Đồng Vũ Vi đánh Sở Xa hai bạt tay, nếu như hắn nhớ không lầm, người đàn ông này gọi là Mạc Tử Hiên.

“Mạc Tử Hiên, anh dám đánh tôi?” Mạc gia cho dù có tiền đi chăng nữa cũng không thể tùy tiện đánh người? Hơn nữa, Sở gia ở thành phố này cũng có chút mặt mũi, Mạc Tử Hiên dựa vào cái gì đánh người?

Mạc Tử Hiên không chút lo lắng dựa vào cửa toleit, thổi thổi nắm tay có chút đau của mình, khóe miệng hướng nhíu về phía trước, hừ lạnh cười một tiếng, sau đó nâng tròng mắt liếc nhìn Lục Hàng một cái, mở miệng chậm rãi nói, “Anh dám đánh người phụ nữ của tôi, tôi tại sao không dám đánh anh?”. Nói xong, sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống, “Một quyền là còn ít!”.

“Anh!” Lục Hàng tức giận không thôi, rất muốn tiến lên đánh Mạc Tử Hiên mấy quyền, nhưng đau đớn trên mặt nhắc cho hắn biết hắn không phải là đối thủ của Mạc Tử Hiên. Nhưng cho dù hắn không phải là đối thủ của Mạc Tử Hiên hắn cũng muốn đánh, cũng không thể bị Mạc Tử Hiên đánh một quyền liền bị hắn dọa sợ?

Nhưng khi hắn nhìn thấy Sở Xa ngã trên đất chật vật không thể tả, đau lòng không dứt, hắn hung hăn trợn mắt nhìn Mạc Tử Hiên một cái, nắm chặt nắm tay kêu khanh khách, cái này hắn nhớ kỹ, sớm muộn cũng sẽ trả lại cho Mạc Tử Hiên, hiện tại Sở Xa là quan trọng nhất, đau lòng đem Sở Xa ôm vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi chất vấn Mạc Tử Hiên, “Chẳng lẽ anh không thấy người phụ nữ của anh đánh người phụ nữ của tôi thành bộ dạng này sao?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.