"Đậu Đậu, chúng ta lên lầu đi." Trên mặt Tề Mỹ Linh treo một bên mỉm cười đẹp nhìn Hai Đậu.
Hai Đậu theo tay Tề Mỹ Linh rút tay mình ra, thờ ơ quay lại nhìn Tề Mỹ Linh, "Không cần,tự tôi có thể đi." Nói xong cậu tự mình lên thang lầu.
Tề Mỹ Linh thấy trong tay mình rỗng tếch, trong lòng rất không là tư vị, đứa nhỏ này mặc dù có chút không thích nói chuyện, nhưng cực kỳ nghe lời, rất ít trực tiếp cự tuyệt cô như vậy.
"Đúng rồi. Cha tôi ở nơi nào?" Hai Đậu đứng ở trên bậc thang lầu nhìn Tề Mỹ Linh hỏi.
"Thư phòng." Tề Mỹ Linh đối với Hai Đậu nói.
Hai Đậu giẫm đạp lên lầu hai, thẳng đến thư phòng mà đi.
Cậu nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa thư phòng.
Mạc Tử Hiên đang ngồi ở bàn làm việc nhìn tài liệu trong tay, nghe được tiếng gõ cửa, tưởng rằng Tề Mỹ Linh, hơi hơi nhéo nhéo mi, không vui nói, "Vào đi."
Hai Đậu đẩy cửa phòng ra, nhìn về phía Mạc Tử Hiên đang ngồi ở bàn làm việc, khi cậu nhìn thấy Mạc Tử Hiên anh tuấn thời điểm, nhịn không được cười lên một tiếng, " Không ngờ thường mẹ mặc đồ rất lạc hậu nhưng ánh mắt nhìn đàn ông lại tốt như vậy a!" Người cha này cậu rất thích nha.
Cậu vài bước đi đến trước người Mạc Tử Hiên, ngẩng đầu nhìn hắn, nhút nhát kêu, "Cha . . . . . Cha."
Nghe được thanh âm Đậu Đậu, Mạc Tử Hiên cầm tư liệu trong tay đặt trên mặt bàn, có chút giật mình nhìn Đậu Đậu, bình thường Đậu Đậu giống như sợ hãi hắn, luôn luôn cách hắn rất xa, chưa bao giờ đến gần hắn, chứ đừng nói là đến thư phòng tìm hắn.
Đậu Đậu tiến lên một bước đi đến trước người Mạc Tử Hiên, nâng cẳng chân lên, nắm lấy áo sơmi Mạc Tử Hiên, leo lên đùi Mạc Tử Hiên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Mạc Tử Hiên, hướng hắn mỉm cười.
Mạc Tử Hiên căng thẳng, không khỏi gắt gao ôm Hai Đậu, cằm đặt trên trán Hai Đậu,lúc trước, hắn không dám nhìn vào hai mắt Đậu Đậu, bởi vì mắt đứa nhỏ này cùng mắt Vũ Vi rất giống, nhìn đến cậu, hắn sẽ nhớ tới người phụ nữ kia làm hắn vừa yêu vừa hận, mỗi lần nhớ tới Vũ Vi hắn sẽ không tự giác làm bất hòa với đứa nhỏ này, vì cậu bé rất giống Vũ Vi, nhìn đến đứa nhỏ này, tâm của hắn sẽ nổi lên một trận đau đớn.
"Cha cha, cha vẫn còn yêu mẹ sao?" Cậu giương mắt nhìn Mạc Tử Hiên hỏi,cậu cảm thấy được người cha này rất tốt, cao lớn suất khí , điển hình đẹp trai giàu có, làm ba cậu vô cùng tốt.
Mạc Tử Hiên thình lình bị Đậu Đậu hỏi như vậy, vốn là sửng sốt một phen, sau đó nhéo nhéo cái mũi nhỏ Hai Đậu , "Trẻ con, biết cái gì là yêu?"
"Đương nhiên là biết nha, con yêu bạn Nini trong lớp con rồi đó nha." Hai Đậu bày ra bộ mặt ta đây cực kỳ hiểu biết ‘ yêu’ nhìn Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên nhịn không được cười ha hả, hắn hiện tại mới phát hiện, con hắn, thật đáng yêu cùng rất thú vị!
Hắn vươn tay sờ sờ trán Hai Đậu, "Đứa ngốc."
"Con mới không có ngốc." Hai Đậu không cần suy nghĩ phản bác lại Mạc Tử Hiên, phải biết rằng chỉ số thông minh của cậu rất cao.
. . . .
"Hiên, nên ăn cơm chiều rồi." Nghe được cha con tán gẫu vui vẻ, thanh âm Tề Mỹ Linh cũng bên ngoài truyền vào thư phòng.
Sắc mặt Mạc Tử Hiên lạnh lùng, sau đó nhẹ nhàng đem Hai Đậu ở trong ngực đặt xuống đất, nắm tay Hai Đậu, "Chúng ta đi."
Thời điểm nhìn thấy hai cha con Mạc Tử Hiên nắm tay đi ra thư phòng, sắc mặt Tề Mỹ Linh nháy mắt tái nhợt, tưởng rằng Mạc Tử Hiên sẽ đem Đậu Đậu ném sang một bên, nắm tay Mỹ Mỹ đi ra thư phòng, nhưng hiện tại hắn nắm tay Đậu Đậu đi ra thư phòng?
"Cha Cha." Mỹ Mỹ từ trong phòng ngủ chạy ra, trực tiếp đi về phía Mạc Tử Hiên.
Nếu là bình thường, Mạc Tử Hiên đã sớm ngồi xổm người xuống ôm Mỹ Mỹ vào trong lòng, nhưng là lần này hắn lại chỉ đứng ở một bên Tề Mỹ Linh, "Mỹ Mỹ, để cho mẹ nắm tay con xuống lầu."
Mỹ Mỹ chạy băng băng về phía trước thân hình nhất thời dừng lại, chớp chớp hai mắt, một bộ dánh sắp khóc nhìn Mạc Tử Hiên