Tề Mỹ Linh thấy Mỹ Mỹ sắp khóc, lập tức đi đến bên người Mạc Tử Hiên, nắm tay Hai Đậu, "Hiên, em dẫn Đậu Đậu xuống lầu, anh ôm Mỹ Mỹ xuống lầu đi, anh xem, anh không ôm con bé, nên nó sắp khóc rồi này." Mạc Tử Hiên vẫn đối với cô lạnh lùng vô tình, nhưng là đối đãi với Mỹ Mỹ rất hảo, cô vẫn còn mượn Mạc Tử Hiên đối với Mỹ Mỹ yêu thương, để cho Mạc Tử Hiên yêu cô a.
Nhưng Hai Đậu lại rút tay mình trong tay Tề Mỹ Linh về, ngẩng đầu nhìn Tề Mỹ Linh, "Không,con muốn cha nắm tay con."
Mạc Tử Hiên khom người đem Hai Đậu ôm vào trong lòng,"Được, cha ôm con."
Bên kia Mỹ Mỹ tức giận trừng mắt nhìn Hai Đậu một cái, cha là của một mình cô bé? Tại sao lại ôm Đậu Đậu? Cô bé ủy khuất muốn rơi nước mắt xuống.
Tề Mỹ Linh tiến lên nắm tay Mỹ Mỹ, hướng Mỹ Mỹ lộ ra một mỉm cười ôn nhu tới, "Mỹ Mỹ, tới, mẹ ôm con."
"Con không cần mẹ, con muốn cha." Mỹ Mỹ bỏ tay Tề Mỹ Linh đuổi theo Mạc Tử Hiên.
Tề Mỹ Linh không khỏi đứng ở tại chỗ khóe miệng treo nụ cười thản nhiên nhìn bóng lưng Mạc Tử Hiên, từ trước, Mạc Tử Hiên thích Mỹ Mỹ như thế, lần này nhất định sẽ đem Đậu Đậu bỏ xuống , ôm Mỹ Mỹ xuống lầu.
Hai Đậu thấy Mỹ Mỹ đuổi theo cha, lập tức gắt gao ôm cổ Mạc Tử Hiên, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trước ngực Mạc Tử Hiên, "Cha, trong ngực cha ôm rất ấm áp a!"
Lòng Mạc Tử Hiên có chút không tư vị, trước hắn quá lạnh nhạt với đứa nhỏ này, hắn đi về phía trước bỗng nhiên dừng cước bộ.
Rồi sau đó gắt gao ôm Đậu Đậu vào lòng.
"Cha, cha ôm Mỹ Mỹ, để Đậu Đậu xuống đi!" Mỹ Mỹ nắm góc áo ở phía sau Mạc Tử Hiên.
Mạc Tử Hiên cũng không quay đầu lại , "Mỹ Mỹ, đi tìm mẹ đi."
Mỹ Mỹ nhất thời cảm thấy cực kỳ ủy khuất, "Oa." một tiếng bắt đầu khóc lên.
Mạc Tử Hiên hơi hơi nhéo nhéo mi, hắn đã làm cho Mỹ Mỹ hư, không ôm cô bé thì cô bé liền khóc.
Hắn không để ý Mỹ Mỹ thương tâm khóc ôm Hai Đậu đi xuống lầu.
Tề Mỹ Linh lập tức đi đến trước người Mỹ Mỹ, đem Mỹ Mỹ ôm vào trong lòng mặt nhẹ nhàng dỗ, đồng thời vẻ mặt tức giận nhìn Hai Đậu trong ngực Mạc Tử Hiên.
Hai Đậu ghé vào trong ngực Mạc Tử Hiên cười trộm, "Không biết tự lượng sức mình, cư nhiên cướp đoạt cha của ta!"
Dùng xong cơm chiều, Hai Đậu vẫn dính lấy Mạc Tử Hiên, ngồi ở bên người Mạc Tử Hiên xem tivi, một lớn một nhỏ, bắt chéo hai chân, như vậy, cực kỳ giống nhau.
Không bao lâu, Hai Đậu liền mệt nhọc.
Mạc Tử Hiên đem Đậu Đậu đang buồn ngủ ôm vào trong ngực, không bao lâu cậu bé liền ngủ thiếp đi.
Mạc Tử Hiên ôm Hai Đậu lên lầu hai, nhẹ nhàng đặt ở trên giường mềm mại, lại sủng nịch điểm điểm cái mũi nhỏ của Hai Đậu, sau đó mới rời khỏi phòng.
Mạc Tử Hiên mới vừa ra khỏi phòng, Hai Đậu liền mở hai mắt, cười đắc ý, sau đó nhắm hai mắt lại tiếp tục đi ngủ.
Tề Mỹ Linh đứng ở ngay cửa, hai tay ôm ngực vẻ mặt phẫn nộ nhìn Mạc Tử Hiên, "Mạc Tử Hiên, anh có thể lạnh nhạt với em, không cần em, nhưng Mỹ Mỹ là con anh, anh không thể chỉ cưng chiều Đậu Đậu mà không để ý tới Mỹ Mỹ."
Mạc Tử Hiên lãnh nghiêm mặt quay lại nhìn Tề Mỹ Linh, trầm giọng nói, "Tề Mỹ Linh, tôi thích cưng chiều người nào,cần phải hỏi qua cô sao?" Nói xong, hắn đi qua Tề Mỹ Linh hướng phòng mình đi đến.
Thời điểm Mạc Tử Hiên đi qua Tề Mỹ Linh, một cỗ nam tính khí tức truyền vào trong lỗ mũi Tề Mỹ Linh mặt, hôm nay Mạc Tử Hiên rất tuấn tú, cực kỳ mê người cực kỳ gợi cảm, hắn mặc áo sơmi màu đen cúc áo lại không cài hết, lộ ra da thịt cứng rắn, làm cho người khác mơ màng, để cho bụng dưới cô tụ tập một cỗ nhiệt lượng, cũng làm cho cô quên Mạc Tử Hiên mới vừa lạnh lùng với mình, cô vươn tay túm chặt cánh tay Mạc Tử Hiên, làm nũng kêu, "Hiên ~"