"Tề Mỹ Linh, đừng làm cho tôi thêm ghê tởm cô!"Mạc Tử Hiên từ trong kẽ răng lạnh lùng phung ra mấy chữ.
Nghe Mạc Tử Hiên nói vậy như một chậu nước lạnh tạc vào mặt Tề Mỹ Linh chảy xuống dưới, thẳng thừng đem đầy ngập vui sướng của Tề Mỹ Linh dập tắt.
Thân hình Tề Mỹ Linh gợi cảm xinh đẹp nhất thời cứng tại chỗ!
Mạc Tử Hiên nhìn cũng chưa từng nhìn Tề Mỹ Linh một cái, đẩy cửa phòng ra,tiến vào phòng, Tề Mỹ Linh lại vọt tới cửa, chặn ở phía trước Mạc Tử Hiên, cô nâng gương mặt tức giận lại không cam lòng nhìn Mạc Tử Hiên,"Tại sao? Tại sao Đồng Vũ Vi có thể còn tôi thì không thể? Tại sao nhiều năm như vậy anh vẫn không chạm vào tôi dù chỉ một chút hả!"
Mạc Tử Hiên nhịn không được hừ lạnh,"Tề Mỹ Linh, tôi nói rồi, tôi sẽ khiến cho cô vì hãm hại tôi mà trả giá thật đắt, năm đó nếu không phải cô gài kế tôi thì tôi sẽ không mất Vũ Vi. Cô không phải muốn gả cho tôi sao? Tốt, tôi cưới cô nhưng tôi sẽ không chạm vào cô,vì chỉ cần thấy lông tơ của cô tôi cũng kinh tởm,và cũng sẽ không cho cô chạm vào tôi bởi vì chỉ cần cô chạm vào tôi làm tôi ghê tởm,tôi cho cô sống bên cạnh tôi,gần tôi nhưng chỉ dừng ở đó!"
"Mạc Tử Hiên, anh thật tàn nhẫn!"Bên trong cặp mắt Tề Mỹ Linh chứa nước mắt li ti.
"Tôi tàn nhẫn cũng là do cô bức mà ra!" Nói xong, Mạc Tử Hiên đột nhiên đẩy Tề Mỹ Linh ra, đi thẳng vào phòng.
Lưu lại Tề Mỹ Linh đứng ở tại chỗ vẻ mặt phẫn hận nhìn bóng lưng hắn.
Đùng! một tiếng, cửa phòng bị Mạc Tử Hiên dùng sức đóng.
Tề Mỹ Linh dựa vào vách tường chậm rãi trược xuống đất, không tiếng động nỉ non.
Trong phòng Hai Đậu dựa vào cửa phòng che miệng hai mắt híp lại vui vẻ cười, vừa nảy cậu nghe được đối thoại của Mạc Tử Hiên cùng Tề Mỹ Linh, tất cả đều nghe thấy, vốn năm đó cha bị hãm hại a!
Hai Đậu cười xong, nhẹ nhàng mở cửa phòng, vừa lúc nhìn thấy Tề Mỹ Linh dựa vào tường không tiếng động nỉ non,cậu làm như không thấy Tề Mỹ Linh, đi đến phòng ngủ Mạc Tử Hiên, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Mạc Tử Hiên tiến vào trong phòng ngủ, liền cỡi những thứ trên người ném vào trong thùng rác,hễ là chỗ bị Tề Mỹ Linh đụng tới, hắn đều sẽ không chút để ý vứt bỏ, cho dù là áo sơmi hắn thích nhất, hắn cũng sẽ vứt bỏ, hắn chính là chán ghét Tề Mỹ Linh như vậy!
Vừa mới mặc áo ngủ xong,liền có người gõ cửa phòng.
Lông mày đen đậm hơi hơi nhíu lại, Tề Mỹ Linh còn chưa hết hy vọng?
Hắn lạnh lùng đem cửa phòng mở ra,chưa nhìn thấy rõ là ai, liền lạnh lùng nói, "Tề Mỹ Linh,cô đừng có ôm bất cứ tia ảo tưởng với tôi, liền tính cả người cô có leo lên trên giường tôi, tôi đều sẽ không. . . . . . ."
Mạc Tử Hiên đang nói, còn chưa nói xong, liền bị Hai Đậu cắt ngang, "Cha, là con."Hai Đậu ngẩng đầu chớp đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn Mạc Tử Hiên.
Ách. . .
Nhìn bộ dáng Đậu Đậu đáng yêu,Mạc Tử Hiên đem nhưng lời lạnh lùng còn chưa nói nuốt vào bụng,hắn ngồi xổm xuống, hai tay để lên bờ vai Đậu Đậu, ôn nhu nói, "Đậu Đậu, sao con còn chưa ngủ nữa?"
"Cha, con muốn ngủ với người à." Đậu Đậu hai tay ôm cổ Mạc Tử Hiên làm nũng nói.
Thân hình Mạc Tử Hiên thoáng cứng đờ, đã bốn năm hắn không có ngủ cùng giường với ai rồi.
Hắn nhẹ nhàng đem Hai Đậu ôm vào trong lòng,"Được." Kỳ thực, hắn không có thói quen cùng người khác ngủ cùng giường, nhưng hắn không cách nào cự tuyệt yêu cầu đứa con này.
Hai Đậu hưng phấn không thôi hai tay ôm cổ Mạc Tử Hiên. Ở trên má Mạc Tử Hiên hung hăng hôn một cái.