Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 217: Chương 217: Bà không phải là mẹ của tôi






Ban đêm, Vũ Vi dỗ Đậu Nành ngủ, Đậu Nành rất nghe lời, một lát liền ngủ thiếp đi.

Vũ Vi dựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn vẻ mặt ngủ say của Đậu Nành, Đậu Nành ngủ rất ngoan, cả đêm hầu như không đạp chăn.

Sáng sớm, ánh sáng chói mắt Vũ Vi đánh thức Vũ Vi cùng Đậu Nành.

“Sớm, đi học sắp muộn” Đậu Nành mở hai mắt ra, liền từ trên giường bò dậy.

Vũ Vi duỗi lưng một cái, từ trên giường ngồi dậy, thấy Đậu Nành tự mình mặc quần áo, không khỏi cười một tiếng, xuống giường giúp Đậu Nành mặc quần áo.

Đậu Nành cúi đầu hôn má Vũ Vi một cái, “Mẹ, thật tốt, trả quần áo lại cho Đậu Nành tự mặc”.

Vũ Vi nhất thời dừng động tác mặc quần áo cho Đậu Nành, “Đậu Nành, con…Mẹ cùng ba không có mặc quần áo cho sao?”

Đậu Nành lắc đầu một cái, “Ba đi sớm về trễ không có thời gian mặc quần áo cho Đậu Nành, mẹ chỉ lo chăm sóc Mỹ Mỹ, chưa bao giờ mặc quần áo cho con”.

Lòng Vũ Vi không khỏi nhói lên, đều không có mặc quần áo cho Đậu Nành sao?, “Vậy bình thường là ai chăm sóc con a?” Vũ Vi nhìn Đậu Nành hỏi.

“Người nữ giúp việc, bất qua Đậu Nành rất ngoan rất hiểu chuyện, từ sau ba tuổi, con liền tự chăm sóc mình, mặc quần áo, rửa chân, ăn cơm, …Đều là tự mình làm” Đậu Nành rất tự hào nhìn Vũ Vi, “Mẹ còn khen con rất hiểu chuyện đấy”.

Ba tuổi, liền bắt đầu tự chăm sóc mình? Lúc ba tuổi, Đậu Nành mới hai tuổi a!

Một đứa bé một hai tuổi tự chăm sóc mình?

Vũ Vi không khỏi đau lòng đem Đậu Nành ôm vào trong lòng, hốc mắt ướt một mảng, nước mắt đau lòng chảy, “Đậu Nành, đều là mẹ không tốt, đều là mẹ không tốt. để cho con tự chăm sóc mình, là mẹ không tốt”.

“Mẹ, đừng khóc” Thấy mẹ khóc thương tâm, hốc mắt Đậu Nành cũng ẩm ướt. Bé đưa tay nhỏ bé mập mạp ra lau nước mắt trên mặt Vũ Vi.

Thấy Đậu Nành hiểu chuyện như vậy, Vũ Vi cười một tiếng, ôm thật chặt Đậu Nành, “Đậu Nành thật ngoan”.

**********

Khi Hai Đậu tỉnh dậy, Mạc Tử Hiên đã rời giường đi làm.

Hai Đậu mặc quần áo vào, xuống lầu một.

Tề Mỹ Linh đang chuẩn bị bữa sáng cho Mỹ Mỹ nhìn thấy Hai Đậu đi xuống lầu, trên mặt vẻ âm lãnh chợt lóe rồi biến mất, sau đó, trên mặt lộ nụ cười đẹp mắt nhìn Hai Đậu, hướng Hai Đậu phất phất tay, “Đậu Đậu, mau tới ăn điểm tâm”.

Hai Đậu lạnh lùng cười một tiếng, vừa xuống lầu, vừa lạnh lùng nói, “Trong này không có người khác, bà không cần làm bộ như thích tôi vậy?”

Lúc này Tề Mỹ Linh đang đổ sữa tươi vào bên trong ly, nghe được lời này của Đậu Đậu, tay của cô run lên, tất cả sữa tươi dều đổ trên mặt bàn.

Cô không dấu vết trợn mắt âm lãnh nhìn Hai Đậu một cái, hai tay tức giận nắm chặt thành quyền, một đứa bé, lại dám nói như vậy với cô! Nhưng mà cô rất nhanh áp chế tức giận trong lòng, ngược lại mỉm cười nhìn Hai Đậu, đồng thời, dùng khăn lau chùi mặt bàn, “Đậu Đậu, mẹ là thật lòng thích con! Con nói như vậy với mẹ, mẹ sẽ rất đau lòng”.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hai Đậu giương lên, nhướn chân mày nhìn Tề Mỹ Linh, “Phải không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn rất rõ ràng viết ba chữ tôi không tin.

Tề Mỹ Linh tức giận, hận không thể đem Đậu Đậu ném ra khỏi biệt thự, tốt nhất là không thể quay về được, nhưng là trên mặt của cô nhìn không ra một chút gì tức giận, cô hé miệng cười một tiếng, “Dĩ nhiên, trên đời này nào có mẹ nào không thương con đâu?”

Đậu Đậu đi tới trước bàn ăn ngồi lên trên ghế, ngẩng đầu lên nhìn Tề Mỹ Linh, chậm rãi mở miệng nói, “Nhưng mà, theo tôi được biết, bà giống như không phải mẹ của tôi?”.

Sắc mặt Tề Mỹ Linh nhất thời trở nên cực kỳ khó coi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.