Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 218: Chương 218: Dùng sức đánh!






“Đậu Đậu, không cho nói bậy, ta là mẹ của con” Sắc mặt Tề Mỹ Linh lạnh lẽo, trầm giọng nói với Đậu Đậu.

Hai Đậu uống một hớp lớn sữa tươi, sau đó nuốt xuống bụng, bé thỏa mãn ợ lên no nê, sau đó ngẩn đầu lên từ từ quan sát Tề Mỹ Linh. Sau đó khinh bỉ nói, “Bà có thể sinh ra một đứa con đáng yêu như tôi sao?”

Cho dù tính tình Tề Mỹ Linh có khá đi nữa lần này cũng không nhịn được, đứa bé này, cư nhiên nói cô như vậy.

“Đậu Đậu, con thật quá đáng!” Tề Mỹ Linh giơ tay phải lên suýt bạt tai Đậu Đậu.

Đậu Đậu cố ý nâng mặt hướng về phía Tề Mỹ Linh, không lo lắng nói, “Đánh đi, dùng sức đánh, tốt nhất đánh cho tôi bị sưng mặt sưng mũi, đến lúc đó, tôi sẽ chạy đến trước mặt cha, nói cho cha, bà, đánh, tôi”. Bốn chữ phía sau bé cố ý nói rất rõ ràng từng chữ một.

Tay Tề Mỹ Linh đã giơ đến giữa không trung, sau khi nghe lời Hai Đậu nói, tay cô giơ thật cao đứng ở giữa không trung không có rơi xuống.

Hai Đậu âm thầm hừ lạnh, sau đó từ trên ghế đứng lên, “Không đánh, tôi có thể đi” Nói xong, bé nghênh ngang phóng khoái ra khỏi phòng bếp, lưu lại Tề Mỹ Linh đứng tại chỗ mặt âm hiểm lạnh lùng nhìn bóng dáng Đậu Đậu rời đi, hai tay của cô nắm thành quyền thật chặt, “Tiểu tiện nhân, một ngày nào đó, ta sẽ đem ngươi bằm thành trăm mảnh!”.

Ngồi ăn bữa sáng Mỹ Mỹ thấy mẹ bị Đậu Đậu làm cho tức giận đến nỗi nghiến răng, bé quay đầu lạnh lùng nhìn Hai Đậu một cái, trong đôi mắt đẹp chợt lóe tia lạnh lẽo rồi biến mất.

Tài xế chở Hai Đậu cùng Mỹ Mỹ đến nhà trẻ.

Vũ Vi dẫn theo Đậu Nành ở trong xe chờ Hai Đậu, nhìn thấy Hai Đậu xuống xe, Vũ Vi vui vẻ không thôi, cô hướng Hai Đậu phất phất tay.

Hai Đậu đem cặp sách đặt ở trong lòng Mỹ Mỹ, ra lệnh, “Giúp tôi đem cặp sách vào. Tôi đi toilet”.

Mỹ Mỹ dẩu cái miệng nhỏ nhắn không tình nguyện đi vào phòng học.

Hai Đậu thấy Mỹ Mỹ đi vào phòng học, liền len lén chạy ra cửa nhà trẻ, nhào tới trong lòng Vũ Vi, “Mẹ, con rất nhớ mẹ a”.

Vũ Vi hung hăng hôn một cái lên mặt Hai Đậu, sau đó đem bé đặt ở trên đất, lại đem cửa xe mở ra, ôm Đậu Nành vẫn còn ngồi ở phía sau xuống, “Đậu Nành, xuống xe a”.

“Mẹ, con không nỡ xa mẹ” hai tay Đậu Nành ôm chặt cổ Vũ Vi, mặc dù bé chỉ sống cùng mẹ một ngày, nhưng mà bé thật rất thích ở chung một chỗ với mẹ.

Vũ Vi chua xót khóe mũi, suýt nữa rơi nước mắt, cô dùng sức hít mũi một cái, đem nước mắt ở bên trong ép trở vào hốc mắt, dùng sức ôm Đậu Nành vào lòng, “Đậu Nành, mẹ cũng không nỡ xa con, ngày mai mẹ sẽ trở lại thăm con, để cho con cùng Hai Đậu trao đổi, có được hay không?”

Đậu Nành gật đầu một cái, “Được”.

Vũ Vi vui vẻ cười một tiếng, hôn Đậu Nành một cái, chính mắt nhìn thấy Đậu Nành đi vào nhà trẻ, cô mới dẫn Hai Đậu rời đi.

Trong xe

Vũ Vi từ từ lái xe đi về phía trước.

Hai Đậu ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

“Mẹ cũng không có hỏi con có nhìn thấy cha không, ngày hôm qua trôi qua có được không, có chuyện gì xảy ra không sao?” Hai Đậu quay đầu nhìn Vũ Vi hỏi, bé nhìn có chút không hiểu mẹ, bình thường mẹ đã sớm hỏi bé, đều gặp người nào, trôi qua có vui không, xảy ra chuyện gì? Nhưng mà lần này cư nhiên mẹ giữ trầm mặc, thật là ngoài ý muốn của bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.