Đồng Vũ Vi miễn cưỡng nằm ở trên sofa xem tivi, Mạc Tử Hiên cùng hai đứa con trai chơi đùa, thấy Vũ Vi một mình dựa vào sofa, hắn dặn dò hai bảo bối,"Tự mình chơi đi nha,cha muốn đi bồi mẹ."
"Dừng." Nhị Đậu chu miệng, nhỏ giọng nói thầm, "Trọng sắc khinh con trai."
Mạc Tử Hiên không chút để ý Nhị Đậu nói hắn như vậy, hắn chính là coi trọng bà xã khinh con trai, nhẹ nhàng mà sờ sờ đầu Nhị Đậu," Các con chơi đi nha." Liền đứng dậy hướng sofa đi đến.
Hắn tao nhã ngồi ở trên sofa, đem đầu Vũ Vi đặt ở trên đùi của mình,để Vũ Vi có thể thoải mái một chút.
Vũ Vi nhịn không được ngáp một cái, "Buồn ngủ quá."
Mạc Tử Hiên sủng nịch điểm điểm cái mũi nhỏ của Vũ Vi, trong đôi đẹp mắt lóe ra một tia khác thường, hắn vài ngày rồi chưa có rãnh rỗi cùng Vũ Vi, "Anh ôm em lên lầu ngủ ha."
"Không cần, vẫn là mình em tự lên được rồi." Vũ Vi lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy, một khi bị Mạc Tử Hiên bế lên, toàn bộ buổi tối của cô cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ.
Mạc Tử Hiên một phen túm chặt cách tay của cô, lôi cô vào trong lòng mình, "Không được, anh muốn ôm em lên lầu à." Nói xong, hắn khom người bế Vũ Vi lên.
"Không cần mà." Vũ Vi đong đưa hai chân, cô cũng không muốn bị Mạc Tử Hiên ép cả một đêm đâu.
Vũ Vi còn đang suy nghĩ một chuyện gì đó, Mạc Tử Hiên đã ở bên tai Vũ Vi khẽ nói, "Ngoan nào, đêm nay anh cam đoan chỉ một lần thôi."
Khuôn mặt Vũ Vi đỏ lên, đánh vào ngực Mạc Tử Hiên, "Anh. . . ."
Mạc Tử Hiên ở trên má Vũ Vi hôn nhẹ nhàng một cái, ôm Vũ Vi hướng cầu thang lầu đi đến.
"Mạc Tử Hiên,thả em xuống." Vũ Vi như trước phản kháng Mạc Tử Hiên.
Nhưng Mạc Tử Hiên không để ý tới phản kháng của Vũ Vi chút nào thẳng ôm Vũ Vi lên lầu.
Giờ phút này, trên TV phát một tin tức làm đùa giỡn của hai người trở nên yên tĩnh, Mạc Tử Hiên đem Vũ Vi đặt ở trên thang lầu, hai người cùng nhau nhìn về phía TV.
"Theo như tin mới nhất, buổi chiều ngày hôm qua khoảng mười lăm giờ tại cảng phát hiện hai cỗ thi thể,xác nhận, hai cỗ thi thể theo thứ tự là con gái tổng giám đốc Sở thị, Sở Dao, còn một thi thể khác là Lục Hàng người vứt bỏ cô trong hôn lễ.Theo pháp y xem xét, hai người đều là tự mình tự sát,nguyên nhân cụ thể thì vẫn chưa rõ."
Hai chân Vũ Vi mềm nhũn suýt nữa đứng không vững, mặc dù trong lòng rất hận Sở Dao cùng Lục Hàng, nhưng bọn họ đã bị báo ứng rồi.Trong lòng cô đã không còn hận bọn họ, nhưng không có nghĩ đến, bọn họ cư nhiên tự sát bỏ mình vậy.
Trong lòng của cô có chút khổ sở.
Mạc Tử Hiên đem Vũ Vi ôm vào trong lòng nhẹ nhàng mà vỗ bờ vai cô,"Bọn họ đã từng huy hoàng như vậy,nở mày nở mặt như vậy, hiện thời nghèo túng đến mức này, hoặc là cũng không có nguyện vọng gì, chết, đối với họ là một cách giải thoát."
Vũ Vi thở ra một hơi thật sâu, đạo lý này cô biết.
"Không phải mệt mỏi sao? Lên lầu nghỉ ngơi đi." Mạc Tử Hiên nhẹ nhàng mà ôm lấy bả vai Vũ Vi, ôm cô lên lầu.
Tiến vào phòng ngủ, Mạc Tử Hiên đem Vũ Vi đặt lên giường, rót co cô một ly nước ấm, uống nước xong,trong lòng Vũ Vi cảm giác có chút rầu rĩ mới giảm bớt.
Mạc Tử Hiên lót gối mềm lớn cho cô, lại vì cô đắp chăn, ở trên má Vũ Vi nhẹ nhàng hôn xuống, mới xoay người đem cái cốc đưa xuống lầu hai.
Khi hắn trở lại phòng,vốn khuôn mặt hắn đang dễ coi bỗng chốc trở nên khó chịu cực điểm,trên giường to lớn mềm mại, Đậu Nành cùng Nhị Đậu chia nhau nằm hai bên cạnh Vũ Vi. Cư nhiên không có vị trí của hắn rồi !Hắn đi công tác ba ngày mới trở về,hai con trai bảo bối cư nhiên chiếm cứ vị trí của hắn rồi? !
"Đậu Nành Nhị Đậu!Hai đứa lập tức lăn xuống giường cho cha!" Mạc Tử Hiên chạy đến trước giường xốc chăn lên đối với hai con trai bảo bối nói.
Nhị Đậu vươn ngón tay chỉ sofa nói, "Cha à,nơi đó mới là vị trí của cha nha."
". . . . . ."
Hết trọn bộ.