Lục Hàng keó chân tàn phế từng bước một đi về phía cô,một khắc đó cô cảm thấy người mà mình cần phải xin lỗi nhất là hắn!
Lục Hàng từng là một người kiêu ngạo cỡ nào, nhiều ưu tú,xuất sắc cỡ nào,đi tới đâu cũng điều tựa như ánh sáng mặt trời, chói mắt bao mấy.
Nhưng hiện tại hắn lại bởi vì cô mà biến thành bộ dáng thê thảm.
Tuy rằng hắn đã từng phản bội cô, mà cô một chút cũng không hận hắn, ngược lại cảm thấy thật thẹn với hắn.
Thật vất vả đi đến trước mặt cô,trên mặt Lục Hàng trương đầy bẩn thỉu dơ dáy lộ ra nụ cười rất vui vẻ, "Sở Dao, thật là em rồi, anh còn sợ mình nhận lầm người đấy."
"Lục Hàng thực xin lỗi, nếu không phải là em,thì anh cũng sẽ không lưu lạc thê thảm đến nông nổi này."Cô một mặt áy náy nhìn Lục Hàng.
Lục Hàng nhìn biển lớn mênh mông, thật sâu thở dài, "Sở Dao,người nên xin lỗi phải là anh mới đúng,nếu không phải tại anh thì em cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này."
Cô hé miệng cười,Lục Hàng vẫn như trước đây thiện lương như vậy, rõ ràng là cô hại hắn thành như vậy, hắn lại một điểm cũng không trách cô.Trong lòng cô lại càng thêm thẹn với Lục Hàng, "Ai sai cũng được, đều đã qua rồi, hiện taị em thật sự không còn một tia dũng khí để sống sót nữa."Cô cười nhẹ, trong đầu nhớ tới cảnh nhiều năm trước cô ở Mĩ nhảy lầu.
Cô nhìn Lục Hàng thật lâu,sau đó dùng tốc độ trăm mét, chạy về phía trước, rồi sau đó, nhảy vào mặt biển. . . . . .
Lục Hàng muốn vươn tay nắm chặt cánh tay cô lại, nhưng cuối cùng lại chậm một bước, tay hắn chỉ đụng tới một góc của Sở Dao, còn chưa có kịp túm chặt, Sở Dao đã nhảy vào mặt biển rồi.
Thấy Sở Dao từ từ chìm xuống biển sâu, trong lòng Lục Hàng sốt ruột vạn phần,hắn muốn gọi điện thoại báo nguy, nhưng không có di động, dưới tình thế cấp bách, hắn kéo một cái chân tàn phế, từng bước một đi về phía trước, khi hắn đi tới cuối bến tàu, trong nước biển, đã không còn bóng dáng của Sở Dao nữa rồi.
Hắn ngây ngốc đứng ở bến tàu nhìn nước biển, chậm rãi mở miệng nói, "Sở Dao, sao em lại ngốc như thế?Sao lại nghĩ quẩn như vậy chứ? Anh còn chưa nói xong với em mà! Kỳ thực,anh đã sớm biết em thích anh, còn ở sau lưng tra xét gia thế em, vốn em là thiên kim Sở thị!
Anh muốn nghĩ cách rời đi thành phố này chính là vì muốn ở chung với em, bởi vì anh biết, em nhất định sẽ theo anh cùng đi Mĩ, quả nhiên em đã đến rồi.
Khi ở sân bay nhìn thấy em,anh cực kỳ hưng phấn.Anh biết em cố ý bắt chuyện cùng anh. Mà anh lại làm bộ như không biết, cùng em đi trường học, còn ngầm đồng ý cho em chuyển vào trong nhà trọ của anh.
Anh biết em thích anh, nhưng em là tiểu thư nhà giàu, anh chỉ là một thằng nhà nghèo, anh không biết em yêu anh bao lâu. Cũng không biết, nên mở miệng như thế nào để theo đuổi em.
Vì cho em càng khăng khăng một mực yêu anh, anh đã nghĩ ra một chủ ý,khiến cho ba người bạn anh ngăn em lại, đem em đánh ngất xỉu.Sau đó mang em hôn mê bất tỉnh bỏ vào một cái xưởng, cùng em phát sinh quan hệ tình dục, cho em nghĩ rằng em bị người khác ** rồi. Chờ em trở lại nhà trọ muốn tìm cái chết, anh lại nói ra anh yêu em, như vậy em sẽ càng thêm yêu anh nhiều hơn, quả nhiên, em yêu anh thật nhiều, còn mang anh trở lại thành phố này, giới thiệu cho cha mẹ của em.
Đừng trách anh, bởi vì anh nhà nghèo, cho nên các học sinh khinh bỉ anh, cái mùi vị bị người khác khinh thường làm anh không thể ngẩn đầu lên, anh không muốn nhấm nháp cái mùi vị đó nữa,anh muốn được người ta xem trọng liếc mắt một cái, chỉ có tiền. Vì tiền, anh từ bỏ Vũ Vi, vì tiền, anh với em ở cùng nhau, vì tiền, anh cùng em cùng nhau hại chết Đồng Kỳ. . . . . Hết thảy đều là vì tiền, nhưng kết quả là anh cái gì cũng không có.Còn rơi vào tình cảnh thê thảm này, mong muốn,anh muốn đối với em nói tiếng xin lỗi, nhưng là em không nghe được,không sao anh sẽ xuống dưới nói với em. . Thực xin lỗi."
Ngày thứ hai,các báo chí lớn cùng đưa tin tức, tất cả đều đăng một tin tức quan trọng nhất,đưa tin thiên kim Sở Dao cùng vị hôn phu Lục Hàng cùng nhau nhảy xuống biển tự sát, nguyên nhân cụ thể vẫn chưa rõ.