Chúng tôi điên cuồng, không, phải nói tôi điên cuồng, điên cuồng cắn cô ấy, tựa hồ tôi muốn đem tất cả những gì mấy năm nay không phát tiết ra ngoài tất cả đều phát tiết đi ra, tôi không ngừng muốn cô nàng, không muốn biết bao nhiêu lần, thời gian bao lâu, cho đến khi toàn thân tôi xụi lơ đè ở trên người cô ấy mới thôi.
Tôi ở trên người cô thở hổn hển, ở bên tai của cô ấy nhẹ giọng nói, "Em thật đẹp!" Lúc sau, tôi liền ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, bên cạnh tôi đã không còn bóng dáng cô gái kia, tôi tìm cô gái đó khắp nơi, tìm mấy năm, tìm sao cũng không thấy.
Tôi cho là, tôi cùng cô gái đó chỉ là một đoạn gặp gỡ ngắn ngủi, từ đó không dính líu đến nhau nữa.
Ai ngờ, khi Vũ Vi nhờ tôi tới biệt thự Mạc gia đón Hai Đậu, tôi thấy được một cô bé bên cạnh Mạc Tử Hiên, cô bé kia thật rất giống tôi, làm tôi nhớ lại cô gái kia, nhưng mà, tôi hiểu rõ chuyện sẽ không trùng hợp như thế.
Nhưng khi tôi thấy được tờ báo có hình cô gái kia được Mạc Tử Hiên đặt ở trên khay trà, tôi nhất thời ngây ngẩn cả người, cô gái đó không phải là cô gái tôi vẫn luôn tìm kiếm còn có thể là ai?
Mặc dù gương mặt của cô ấy bị người ta đánh cho sưng đỏ, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, cô gái trong hình chính là người phụ nữ cùng tôi ở trong xe năm đó.
Tôi đè nén khiếp sợ trong lòng, sắc mặt bình tĩnh ở trước mặt của Mạc Tử Hiên mang Đậu Đậu đi, sau khi đưa Đậu Đậu về khách sạn, tôi liền lái xe, đi tới quán ven đường, mua một tờ báo, tôi muốn xác định một chút,có phải tôi đã nhìn lầm người hay không, nhưng khi tôi thật sự nhìn kĩ vào gương mặt người phụ nữ trên tờ báo, tôi biết rằng, tôi đã tìm được cô gái mà tôi ngày nhớ đêm mong ấy! Cũng biết này cô gái gọi là Tề Mỹ Linh,
Nhưng mà, cô gái này bởi vì ngược đãi Đậu Đậu phải vào trại giam, ngồi tù.
Lòng của tôi, trầm xuống.
Tôi dựa vào chỗ ngồi, kinh ngạc nhìn phía trước, ngẩn người, tôi khẳng định, cô bé bên cạnh Mạc Tử Hiên, là con của tôi.
Tôi thở dài thật sâu, không biết kế tiếp nên làm cái gì mới phải, người phụ nữ này là cô gái mà tôi vẫn muốn tìm, là mẹ của con tôi, nhưng, cô gái này lại phải ngồi tù, cô gái làm tổn thương Vũ Vi sâu nhất, lại còn làm thương tổn Đậu Đậu mà Vũ Vi thương nhất, tôi nên làm sao đây?
Vũ Vi đối với cô gái này hận thấu xương, tôi. . . .
Cuối cùng, tôi quyết định tới trước đồn cảnh sát gặp Tề Mỹ Linh một lần.
Đến trại tạm giam, tôi gặp được Tề Mỹ Linh, mặc dù cô mặc đồ thường, trên mặt còn vết thương do Vũ Vi lưu lại, nhưng mà cô vẫn rất đẹp như trước kia, so bốn năm trước chỉ có hơn, vóc người cô ấy đầy đặn, da trắng nõn, nhưng nhìn lên một cái, tôi liền quyết định, đời này, chỉ cần cô ấy!
Tề Mỹ Linh nhìn thấy tôi rất kinh ngạc, trợn to cặp mắt nhìn tôi, "Tiên sinh anh tìm lộn người phải không?"
Một khắc kia, trong lòng của tôi cực kỳ khổ sở, cực kỳ khổ sở, tôi tân tân khổ khổ (cực khổ/cực nhọc) tìm người phụ nữ này bốn năm, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, nhưng cô ấy lại nói với tôi, anh tìm lộn người phải không?
Tôi che giấu khổ sở ở trên mặt, cười một tiếng với cô ấy, nhìn gương mặt cô ấy thật sâu, chậm rãi mở miệng nói, "Bốn năm trước, cách quán bar không xa, trong ghế xe cao cấp. . . ."
Sắc mặt của Tề Mỹ Linh chỉ một thoáng thay đổi, cô chớp chớp cặp mắt, sau đó lập tức từ trên ghế đứng lên,"Thật xin lỗi, anh tìm lộn người rồi."
Tôi biết rõ, Tề Mỹ Linh đã nhận ra tôi.
Tôi bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên, níu lại cánh tay của Tề Mỹ Linh, "Tôi biết rõ em đã nhận ra tôi."
"Tôi căn bản không biết anh, buông tay!" Tề Mỹ Linh lạnh giọng quát lớn với tôi, "Nếu không buông tay, tôi gọi người!" Cô ấy còn uy hiếp tôi.
Nhưng mà, tôi là cái loại người sợ uy hiếp đó sao?
Tôi sống chết lôi cổ tay Tề Mỹ Linh, nhàn nhạt khạc ra hai chữ , "Mỹ Mỹ."