Tổng Giám Đốc, Tôi Không Bán

Chương 262: Chương 262: Ngoại truyện Mạc Tử Phàm cùng Lạc Ngưng Nhi (3)




Cô cũng không nghĩ tới cái người đàn ông này cư nhiên sẽ nói như vậy, cô là bạn gái của hắn, vậy thì không phải tự xông vào nhà người khác rồi hả? Cô cùng Lục Hàng bất quá chỉ là vui đùa, đương nhiên không phải ấu đả người. Cảnh sát lại không có quyền lợi bắt cô.

Cảnh sát nghe được người đàn ông này nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, nếu người đàn ông thật sự nói vậy, như thế bọn hắn liền là lạm dụng tư quyền? Sắc mặt bọn hắn đồng thời biến đổi, sau đó quay đầu nhìn Sở Dao.

Sở Dao hiển nhiên thật không ngờ người đàn ông sẽ hỏi cô như vậy, cô sững sốt một phen, sau đó vẻ mặt tức giận nhìn người đàn ông, lúc này, người đàn ông đột nhiên buông Ngưng Nhi ra, vài bước đi đến bên người Sở Dao, ở bên tai Sở Dao nhỏ giọng nói một gì đó, sau đó lui trở lại bên cạnh cô, khóe miệng biên cạnh treo một bên nụ cười thản nhiên nhìn Sở Dao.

Sắc mặt Sở Dao phút chốc biến đổi cực kỳ khó coi, sau đó hướng cảnh sát cười ha ha, "Thật ngại, tôi vừa mới chỉ là cùng vị tiểu thư này nói đùa."

Cảnh sát liếc nhìn nhau, sau đó mở ra còng cho cô.

Cánh tay người đàn ông lại một lần nữa khoát lên trên vai của cô, "Chúng ta đi thôi."

Cô theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bộ dáng Sở Dao muốn tức giận,nên cô để hắn tùy ý ôm cô rời khỏi biệt thự Sở gia.

Thà bị người đàn ông này chiếm tiện nghi một chút còn hơn ngồi tù.

Rời khỏi biệt thự, cô liền nhất tay hắn ra, lãnh nghiêm mặt nhìn người đàn ông,"Đừng chạm vào tôi."

Người đàn ông cau chân mày nhìn cô,"Này em gái, em vừa đạp lên chân của tôi,dù sao em cũng phải trả tiền thuốc cho tôi hoặc là dìu tôi tới xe chứ?"

Cô lập tức cúi đầu nhìn chân người đàn ông một cái,chỉ nhìn thấy giày hắn lấm đất, cái chân còn lại nhưng lại thoáng nâng lên tới, tựa hồ rất đau không dám nhút nhích vậy.

Cô bĩu môi, tiến lên đỡ hắn," Xe của anh ở đâu?" Hắn vừa mới giúp cô,cô lại đạp lên chân hắn, dìu hắn lên xe, cũng coi như là có lí đi.

Người đàn ông thuận tay chỉ, cô hướng ngón tay người đàn ông chỉ nhìn tới, cô đi đến một chiếc xe hơn một ngàn vạn, cái người đàn ông này thật có tiền a!

Cô nâng người đàn ông đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe,đỡ người đàn ông lên xe.

Hắn nổ máy xe, một bên thắt dây an toàn vừa hướng cô nói,"Này em gái,tôi giúp em,em nợ tôi một phần nhân tình, nhớ kỹ, phải trả đó."Lúc nói chuyện, thậm chí nhìn cũng không nhìn cô một cái.

"Yên tâm,Lạc Ngưng Nhi tôi không thích nhất là thiếu nhân tình người khác." Cô thở phì phì nhìn hắn, sớm biết rằng hắn hẳn không không vô duyên vô vớ trợ giúp cô mà.

Người đàn ông mở miệng cười, lái xe nhanh như bay,chỉ để lại một tràng khói.

Cô ngầm liếc mắt, ngu ngốc, cũng không biết số điện thoại của cô, như thế nào trả a!

Giáo huấn tên hỗn đản Lục Hàng, lại bình an vô sự trở về, tâm tình của cô cực kỳ vui vẻ, rốt cục vì Vũ Vi thở một hơi rồi.

Trở lại bệnh viện, cô lại nghe nói mẹ Đồng nhất định phải mổ, phí phẫu thuật tới ba mươi mấy vạn, chết ngất, Vũ Vi tìm đâu ra nhiều tiền bạc như vậy a!

Cô muốn giúp Vũ Vi, dù sao Vũ Vi bị Lục Hàng chà đạp, cô ít nhiều gì cũng có phần trách nhiệm, lúc trước nếu không phải cô, thì Vũ Vi cũng không có cùng Lục Hàng yêu đương!

Cô tìm lần tất cả bằng hữu, đánh N cú điện thoại, nhưng không ai cho cô mượn tiền bạc.

Một khắc kia cô mới cảm giác được lòng người dễ thay đổi, hiện tại không có tiền, ngay cả nửa bước cũng khó đi.

Rốt cục cũng có người cho cho cô mượn tiền bạc, hắn là bạn học cũ của cô cũng là người vẫn theo đuổi Vũ Vi Trác Nhất Phi.

Nghe được Trác Nhất Phi cho cô mượn 20 vạn, cô liền yên tâm,"Dì Đồng, được cứu rồi."

" Dì Đồng?" Âm lượng Trác Nhất Phi không khỏi có chút cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.